Dựa Vào Tài Khoản Ảo Để Nổi Tiếng Khắp Diễn Đàn Conan Học

Chương 10.2: Thần xe Hagi

"Hagi, tớ đi lấy trang bị của Miyazaki, cậu lái xe đi." Furuya Rei lập tức phân công nhiệm vụ.

Do thức đêm cày bản thảo, lại đúng dịp cuối tuần rảnh rỗi nên Miyazaki Ren vẫn đang say giấc nồng.

"Rầm rầm rầm!" Cửa phòng bị gõ đến rung trời. "Ai đấy?" Miyazaki Ren đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở, lê dép lê ra mở cửa, liền nhìn thấy Furuya Rei đang hớt hải chạy tới.

"... Cho nên, Miyazaki, cậu có trang bị gì có thể hỗ trợ không?!" Sau khi tóm tắt ngắn gọn sự việc, Furuya Rei nhìn cậu với ánh mắt mong đợi.

Miyazaki Ren ngay lập tức đáp, "Có có, cái súng bắn tơ nhện giống Spider Man lần trước đó có thể dùng được này, còn có hơi cay, kim gây mê, áo chống đạn các thứ. Cậu xem cái nào dùng được thì mang theo."

"Vậy cứ mang hết theo!"

Vì tình hình cấp bách, Miyazaki Ren không kịp thay quần áo, cứ thế mặc nguyên bộ đồ ngủ ôm theo thùng dụng cụ phát minh của mình chạy ra ngoài.

Sau khi tập hợp với Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei, bốn người lái chiếc xe yêu quý của giáo quan Onizuka lao vun vυ't đi.

Giáo quan Onizuka đáng thương, chẳng có ai báo cho ông một tiếng nào cả.

Hagiwara quả nhiên là "vua tốc độ" của Haruna, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Date Wataru và Morofushi Hiromitsu. Matsuda Jinpei ngồi ghế phụ, mái tóc xoăn màu đen bị gió thổi tung bay phất phới, "Yo, lớp trưởng, đợi lâu chưa~"

"Haha, học sinh trường cảnh sát bị cấm lái xe đấy, các cậu làm vậy có ổn không?" Nhìn thấy viện binh đã đến, Date Wataru thở phào nhẹ nhõm, còn có tâm trạng trêu chọc mấy người.

"Hả? Cậu đang nói gì thế? Tiếng động cơ to quá, tớ nghe không rõ." Matsuda Jinpei lấy ngón tay móc móc tai, gian xảo nói.

Furuya Rei ngồi ở hàng ghế sau lúc này lại vô cùng sốt ruột, "Hagi, cậu có cách nào chặn chiếc xe tải kia lại không?"

"Chuyện nhỏ, xem tớ đây!" Hagiwara xoay mạnh vô lăng, lao thẳng vào chiếc xe tải, định dùng biện pháp va chạm vật lý để chặn xe.

Tuy nhiên, kỹ thuật lái xe của tên tài xế xe tải cũng rất cao, hắn ta đánh lái né tránh cú va chạm của chiếc Mazda. Tên bắt cóc còn hạ cửa kính xe xuống, dí súng vào thái dương đứa bé tóc đỏ, "Nếu bọn mày còn giở trò gì nữa thì tao không chắc là thằng nhóc này có thể an toàn đâu."

Lúc này, mấy người cũng không dám manh động nữa.

Bất chợt, Matsuda Jinpei nghĩ ra một cách hay, "Cái đó, chắc chắn cậu làm được phải không?"

Furuya Rei ngồi ở ghế sau bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, "Cái đó là cái gì?"

Miyazaki Ren đã bị chiếc xe đang chạy với tốc độ chóng mặt làm cho hoa mắt chóng mặt, "Ọe... Zero, tự cầu phúc cho mình đi."

"Tất nhiên rồi." Nụ cười của Hagiwara Kenji tràn đầy tự tin, thậm chí có thể nói là ngông cuồng.

"Ít nhất cũng dùng cái này đi. Ọe—" Miyazaki Ren mò mẫm lấy súng bắn tơ nhện và một chiếc găng giống như giác hút, run rẩy đưa cho Furuya Rei và Matsuda Jinpei.

"Hừ, Miyazaki, cậu yếu đuối quá đấy. Mà thôi, cảm ơn." Matsuda Jinpei nhận lấy súng bắn tơ, liếc mắt khinh bỉ nhìn Miyazaki Ren.

"Zero, cẩn thận cắn phải lưỡi đấy!" Sau khi trang bị xong súng bắn tơ, Matsuda Jinpei túm lấy cổ áo Furuya Rei.

Chuyện xảy ra tiếp theo có thể nói là khiến cho Furuya Rei sang chấn cả năm. Chỉ thấy Hagiwara Kenji lại đánh lái một cái thật mạnh, cả chiếc xe như trong buổi biểu diễn mạo hiểm, lao nhanh về phía chiếc xe con bên cạnh, sau đó dựng đứng lên, dựng đứng bằng hai bánh xe bên hông!

"Woa—" Quần chúng xung quanh thấy cảnh tượng này đều sợ ngây người. Đây là cảnh mà họ có thể thấy trong đời thực sao?

Miyazaki Ren ở ghế sau: "Cứu... cứu mạng—"

"Một, hai, ba, bắn!" Đếm đến ba, Matsuda bóp cò súng bắn tơ. Móc câu bắn ra, móc vào giá hành lý trên nóc xe tải.

"Ầm!" Sau tiếng động lớn, hai người an toàn đáp xuống nóc xe tải. Matsuda Jinpei buông cổ áo Furuya Rei ra, đeo chiếc găng tay hình giác hút vào tay, ấn mạnh xuống. Chiếc găng tay bám chặt vào nóc xe như chân thằn lằn. Furuya Rei cũng học theo, đeo chiếc găng tay "thằn lằn" vào.