Cậu nhân viên tiệm xe máy quả nhiên là người rất có đạo đức nghề nghiệp, nhận tiền xong liền xử lý ngay. Tên xăm hình ly rượu vừa xuất hiện, cậu ta đã nhắn tin cho Morofushi Hiromitsu bảo cậu mau chóng đến.
"Anh Morofushi, đây là ngài Irie, chủ một cửa hàng kim khí. Sau này nếu có cần mua gì thì có thể ghé tiệm của anh Irie nhé." Cậu nhân viên giới thiệu hai người với nhau.
Người đàn ông được gọi là "Irie", chừng hơn bốn mươi tuổi, để ria mép rậm, mặc áo ba lỗ đen, vẻ mặt khó chịu kết hợp với cơ bắp cuồn cuộn khiến ông ta trông rất dữ tợn.
Vừa nhìn thấy Irie, trái tim đang bồi hồi kích động của Morofushi liền nguội lạnh. Người đàn ông này không phải người mà cậu đang tìm kiếm. Hình xăm mà cậu nhớ mang máng là hình ly rượu ở gần vai mới đúng, còn vị trí hình xăm trên cánh tay của ông Irie lại không giống trong ký ức.
Trái ngược với vẻ ngoài, ông Irie lại rất dễ bắt chuyện, "Cậu nhân viên bảo là mấy cậu muốn xăm hình giống tôi hả? Haha, cái này là tôi xăm cách đây mười năm sau khi vô địch giải bóng bàn của khu phố. Người xăm cho tôi giờ đã chuyển nhà đi đâu rồi, xin lỗi không thể giới thiệu cho mấy cậu được."
Mười năm trước?! Không chỉ vị trí hình xăm không khớp, mà thời gian cũng không đúng nốt. Bởi vì sự việc kia đã xảy ra cách đây 15 năm rồi.
Hy vọng vụt tắt, Morofushi chỉ đành gượng cười đáp, "Cảm ơn ngài Irie. Vì bạn học tôi miêu tả hình xăm rất ngầu nên tôi mới muốn hỏi thăm xem là xăm ở đâu. Giờ nhìn thấy rồi thì lại thấy không hợp cho lắm."
"Hahaha, tôi cũng thấy thanh niên như cậu không hợp với kiểu hình xăm này. Ừm, tôi thấy cậu có khí chất hiền hòa, hay là thử kiểu như anh Morishita xem? Nếu không phải tôi đã xăm hình cúp vô địch rồi, với lại khí chất cũng không hợp, thì tôi cũng muốn thử kiểu như anh Morishita lắm."
"Thật đấy, tôi cũng thấy hình xăm của ông Morishita hợp với anh Morofushi hơn, cậu nhân viên tên là mononobe cũng tán thành.
"Tôi lại thấy hình xăm của tôi rất đẹp." Nghe Mononobe và Irie khen ngợi, ông Morishita đội mũ bên cạnh vui vẻ xắn tay áo khoe hình xăm Quan Âm trên cánh tay trái với mọi người.
"Ừm, cảm ơn ngài Morori—"
"Cứu! Cướp! Bắt trẻ con!" Lời Morofushi Hiromitsu còn chưa dứt đã bị tiếng kêu cứu cắt ngang. Nhìn ra ngoài, một người phụ nữ tóc tai rối bời đang loạng choạng đuổi theo tên bắt cóc phía trước. Trên tay tên bắt cóc còn ôm một đứa trẻ.
Có lẽ vì mải đuổi theo tên bắt cóc nên người phụ nữ đang chân trần. Chỉ chạy một đoạn ngắn như vậy mà chân bà đã bê bết máu.
"Seijuro, nó bị bắt cóc rồi, bọn chúng có súng! Xin hãy cứu con tôi! Bao nhiêu tiền cũng được, xin hãy cứu lấy con tôi!"
Morofushi Hiromitsu và Date Wataru vội vàng đỡ người phụ nữ đang ngã quỵ xuống. Người phụ nữ như nắm được cọng rơm cứu mạng, túm chặt lấy tay áo hai người, khóc lóc van xin.
"Xin hãy yên tâm, cứ giao cho chúng tôi." Morofushi Hiromitsu dịu dàng an ủi người phụ nữ quý phái đang sắp sụp đổ.
Tên bắt cóc dường như đã tìm được đồng bọn, nhảy lên một chiếc xe tải nhỏ. Morofushi Hiromitsu và Date Wataru cũng vội vàng mượn một chiếc xe máy đuổi theo.
Date Wataru phụ trách lái xe, Morofushi Hiromistu ngồi sau nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó gọi điện thoại cho đồng bạn. Trường cảnh sát gần đây hơn, tốc độ đến nơi sẽ nhanh hơn. Hơn nữa, tốc độ của loại xe máy gia đình này căn bản không thể đuổi kịp xe tải. Nhưng nếu là chiếc Mazda FD của giáo quan Onizuka thì hoàn toàn không thành vấn đề.
"... Hiện tại tình hình là như vậy, Zero, địa điểm xảy ra vụ việc gần trường cảnh sát hơn. Cậu hãy báo cho giáo quan lái xe đến hỗ trợ, tiện thể mang theo cả đống trang bị của Miyazaki nữa."
"Chiếc FD ấy hả? Hiện giờ Jinpei đang sửa." Bởi vì xe vừa gặp chút trục trặc nên giáo quan Onizuka đã nhờ Matsuda - người am hiểu máy móc sửa chữa giúp, Hagiwara ở bên cạnh vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.