Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 12

15

Nhu Nhu nằm ngủ sát bên tôi.

Không lâu trước, khi tôi vừa bước vào phòng, con bé đã nhanh chóng hỏi: "Mẹ ơi, con có thể có bí mật của riêng mình mà, đúng không?"

Tôi theo phản xạ gật đầu.

Sau đó, con bé nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên giường để ngủ cùng.

"Vậy mẹ đừng hỏi gì hết, được không?"

Tôi ngập ngừng rồi nói: "Mẹ rất lo cho con."

"Không cần lo lắng, con sẽ bảo vệ mọi người, cũng sẽ tự bảo vệ mình.

Bi kịch sẽ không tái diễn đâu, mẹ ngủ một giấc đi nhé?"

"Bố nói gần đây mẹ ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt ngày càng rõ hơn, nếu cứ như vậy sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu."

Con bé nhẹ nhàng nói.

Lời nói tới bên miệng của tôi đều nuốt ngược vào trong.

16

Trong hai ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Giang Nguyên và Nhu Nhu ngày càng tốt hơn.

Tôi không biết chúng làm cách nào mà hòa hợp như vậy, nhưng Giang Nguyên bắt đầu chú ý đến vẻ bề ngoài của mình.

Những hành vi thường thấy như nằm dài trên ghế sofa như một đống thịt hỏng đã biến mất, nó bắt đầu mặc quần áo chỉnh tề hơn.

Tôi còn đang thắc mắc thì Giang Nguyên lại dẫn tôi và con gái quay trở lại cái thôn cũ đó.

Nó đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Nó nhìn chị gái đang ngồi trên giường dưỡng thai của tôi.

Giọng nó khàn khàn: "Mẹ, chuyện của bà ngoại là lỗi của con, con không cẩn thận..."

Chị gái cuối cùng vẫn rất chiều chuộng nó, bảo nó không cần nhắc lại.

Khuôn mặt chị tái nhợt: "Chuyện cũ thì đừng nói nữa, trong bụng mẹ bây giờ là em trai của con. Nguyên Nguyên, mẹ biết con không muốn phải chia sẻ tình yêu của mọi người. Nhưng khi em trai con sinh ra, sẽ có thêm một người yêu thương con."

"Con không cần nhiều người yêu thương con."

Giang Nguyên nói một cách vô cảm.

Nhưng tôi thấy nó đang cố kìm nén, đến nỗi trán đã nổi gân xanh.

Nó nhìn chằm chằm chị gái tôi, giọng có chút khó chịu: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ có con thôi là không đủ à?"

Vẻ mặt chị gái trông đầy khó xử.

"Nguyên Nguyên, mẹ rất yêu con. Nhưng em trai con cũng là con của mẹ, mẹ không nỡ bỏ nó."

Căn phòng trở nên im lặng.

Im đến mức chỉ có thể nghe rõ tiếng thở nặng nhọc của Giang Nguyên.

Nó dường như muốn nổi giận.

Nhu Nhu bước tới, nhẹ nhàng chạm vào vai nó.

Nó bình tĩnh lại một lần nữa.

"Nếu đây là suy nghĩ của mẹ, con sẽ tôn trọng."

Chị gái xúc động đến phát khóc, không ngừng nói rằng đứa nhỏ đã lớn và hiểu chuyện.

Tôi đứng bên cạnh nhìn, để ý Nhu Nhu đứng phía sau nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Nguyên.

Tôi nghĩ, tốt nhất vẫn không nên để hai đứa nó ở chung.