Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 11

Thẩm Uyên gật đầu.

Nước mắt tôi chớp mắt rơi xuống. Trong cuộc đời này, điều tôi không muốn nhìn thấy nhất là con gái mình phải chịu khổ.

Con bé đã trở lại, chắc chắn con bé vẫn còn nhớ nỗi đau khi bị đâ.m xuyên qua cổ họng.

Và cả nỗi sợ hãi khi sự sống dần rời khỏi cơ thể.

Con bé nhớ hết.

"Em phải đưa con bé đi." Tôi khóc. "Thẩm Uyên, anh không thể làm như vậy được."

"Nhu Nhu là con của em."

"Con bé chỉ là một đứa trẻ! Nhiệm vụ của nó là phải hạnh phúc, còn loại người như Giang Nguyên hoàn toàn không xứng đáng xuất hiện trước mặt con bé!"

Thẩm Uyên nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt tôi.

Anh bình tĩnh nói: "Em còn nhớ người đàn ông đã theo dõi Nhu Nhu năm ngoái không?"

Tất nhiên tôi nhớ.

Khi Nhu Nhu học lớp 9, con bé bị một tên biếи ŧɦái hơn ba mươi tuổi theo dõi.

Khi con bé phát hiện, đã lập tức nói với tôi và Thẩm Uyên.

Tôi khăng khăng phải báo cảnh sát, sau khi cảnh sát bắt được hắn, dù có bằng chứng nhưng vì chưa làm gì quá đáng, hắn chỉ bị giam chưa đầy một tháng rồi được thả ra.

Trong khoảng thời gian đó, tinh thần tôi luôn căng thẳng.

Thẩm Uyên khuyên tôi bao nhiêu cũng không có ích gì.

Cho đến khi có tin đồn tên đàn ông đó gục ngã trong một con hẻm, thứ bên dưới và cả hai chân của hắn đều bị phế bỏ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đó, tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tôi từng nghi ngờ Thẩm Uyên.

Nhưng sau đó, hung thủ rất nhanh đã bị bắt, là một tên côn đồ trẻ tuổi, say rượu rồi gây gổ với tên biếи ŧɦái rồi đánh nhau.

Vụ án có vẻ diễn ra một cách hợp lý.

Chỉ có tôi biết, chuyện này tuyệt đối có liên quan tới Thẩm Uyên.

13

Thẩm Uyên nói: "Chuyện đó không phải do anh làm, mà là do Nhu Nhu làm."

14

Nhu Nhu rất giống với Thẩm Uyên.

Hai người họ đều rất yêu tôi, và đều có những mặt tôi không dám đυ.ng vào.

Lời của Thẩm Uyên khiến tôi bình tĩnh lại.

Nếu như…

Tâm trí tôi rối loạn, vẫn không thể yên tâm.

Thẩm Uyên lấy ra video giám sát được giấu trong phòng của Giang Nguyên cho tôi xem.

Tôi không nói gì, tự trách bản thân mình ngu ngốc, không biết đi lắp camera để giám sát Giang Nguyên. Xong lại quay qua giận Thẩm Uyên vì đã lắp mà không nói với tôi.

Thẩm Uyên rất hiểu tôi, nhẹ giọng nói: "Thằng đó đôi khi làm những chuyện rất ghê tởm, nên anh mới không nói với em."

"Chuyện gì?"

"Những chuyện mà thanh thiếu niên thường làm trong giáo dục giới tính. Nhưng nó đặc biệt hơn, làm điều đó một cách rất kinh tởm."

Tôi hiểu ra và gật đầu.

Ngoài dự đoán, Giang Nguyên chỉ đang chơi game cùng với Nhu Nhu.

Trong video giám sát, âm thanh không nghe rõ, hai người ngồi cạnh nhau trước bàn học. Nhu Nhu ngồi rất ngay ngắn, còn Giang Nguyên thì gác chân lên bàn.

Thỉnh thoảng, Nhu Nhu sẽ quay đầu qua nói gì đó với Giang Nguyên.

Con bé cười trông xinh đẹp động lòng người.

Ánh mắt Giang Nguyên nhìn con bé khiến tôi thấy rất khó chịu.

Hai tiếng sau,

Giang Nguyên tiễn con bé ra khỏi cửa một cách không nỡ.

Nó hiếm khi lịch sự như vậy.

Sau khi đóng cửa, Giang Nguyên nằm lên giường, cởi thắt lưng quần ra.

Thẩm Uyên thu lại điện thoại.

Tắt máy.

"Chậc, điện thoại cũng bị bẩn rồi." Anh ấy u ám than phiền.

Tôi xoa đầu anh ấy, rồi ra ngoài tìm con gái.