Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 10

Con bé nũng nịu, cọ cọ đầu vào người tôi.

Dĩ nhiên là tôi không nỡ.

Nhưng Giang Nguyên vẫn còn ở đây.

Tai họa này vẫn chưa chết.

Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ, Nhu Nhu chợt rời khỏi vòng tay tôi, đi về phía Giang Nguyên.

"Anh là Giang Nguyên phải không? Lâu rồi không gặp!"

Con bé vươn tay ra, lễ phép muốn bắt tay với nó.

Giang Nguyên nhìn đăm đăm, trong lúc nhất thời nó ngây người chìa tay ra, bắt tay với Nhu Nhu.

Nó nắm tay con bé rất chặt, ánh mắt dâʍ đãиɠ của nó làm lòng tôi sôi sục.

Nhu Nhu nhanh chóng rút tay về.

Nó vẫn ngẩn ngơ nhìn tay mình, rồi cúi đầu, nhìn đôi chân dưới lớp váy của Nhu Nhu.

Tôi cảm thấy da đầu tê dại, vừa định bước lên thì Thẩm Uyên đã giữ chặt cổ tay tôi.

Anh đứng sau lưng tôi.

"Bình tĩnh, đừng sợ." Anh dịu dàng nói.

Mắt tôi đỏ hoe, nhìn Nhu Nhu và Giang Nguyên bắt đầu trò chuyện cười đùa.

Con bé ngồi bên cạnh Giang Nguyên, đôi mắt cong cong, còn nó thì chăm chú nhìn con bé, khiến tôi cảm thấy cực kỳ suy sụp.

Nhu Nhu còn vui vẻ nói với tôi: "Mẹ ơi, anh Nguyên chơi game giỏi lắm!"

Con bé lại quay sang hỏi Giang Nguyên: "Anh, anh có thể giúp em lên hạng không?"

Giang Nguyên vừa đắc ý vừa bỉ ổi nói: "Được thôi, nhưng tối nay em phải ở cùng anh."

"Ở cùng anh làm gì?"

Tôi vào bếp lấy dao.

Giang Nguyên vẫn đang nói: "Để ngủ chung với anh."

"Được nha! Em còn nhớ hồi nhỏ chúng ta từng ngủ chung một giường đấy, hoài niệm quá!"

Nhược Nhược trông rất đơn thuần, đôi mắt sáng long lanh.

Trên thực tế, con bé chỉ từng ngủ chung giường với Giang Nguyên một lần.

Lúc con bé hai tuổi, tôi quay về thôn, đặt con gái đang ngủ trưa cạnh Giang Nguyên cũng đang ngủ say trên giường.

Chỉ trong thời gian tôi đi vệ sinh.

Phòng đã vang lên tiếng khóc thét đầy kinh hoàng.

Khi tôi lao vào phòng, trên tay Giang Nguyên đầy má.u, còn con gái thì ôm mặt và mắt vừa khóc vừa tránh né.

Nghe con bé gọi "Mẹ ơi", lòng tôi tan nát.

Từ khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn nhận ra sự đáng sợ của gen siêu nam.

Quyết định mang theo cả gia đình đi càng xa họ càng tốt.

Thậm chí, đến tận bây giờ, mắt trái con bé vẫn còn chút di chứng.

11

Con gái tôi không thể không biết Giang Nguyên là ai.

Tôi bị Thẩm Uyên kéo vào phòng.

Anh ấy bịt miệng tôi lại, ngăn tôi la hét, rồi giữ chặt hai tay tôi, ép tôi xuống giường khống chế hành động của tôi.

Anh ấy nói: "Nhu Nhu cũng đã trở về rồi."

Tôi sững người: "Tái sinh?"