Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 9

Thẩm Uyên ôm tôi vào lòng, khẽ hôn lên trán tôi.

Không sai, anh ấy cũng đã tái sinh.

Nếu không phải anh ấy ngăn cản, thì ngay từ ngày đầu tiên tái sinh, tôi đã cầm dao đi giải quyết cả gia đình tai họa đó rồi.

Thẩm Uyên luôn rất thông minh, tính cách hướng nội.

Nhiều người nghĩ rằng anh ấy không hề thú vị, thậm chí có chút nhu nhược.

Chỉ có tôi biết anh ấy biếи ŧɦái tới mức nào.

"Em không cần biết anh đang nghĩ gì, tuyệt đối không được để Nhu Nhu dính dáng vào chuyện này!" Tôi đứng dậy khỏi lòng anh, nghiêm túc nói.

"Chính Nhu Nhu muốn quay về."

Tôi sững người.

Thẩm Uyên nắm lấy tay tôi.

"Bé yêu, Nhu Nhu không yếu đuối như em nghĩ đâu." Anh ấy nói thêm.

Cả người tôi bắt đầu run lên.

Kể từ sau vụ mất đi con gái, chỉ cần có chuyện liên quan đến Nhu Nhu là tôi lại cực kỳ lo lắng.

Huống chi là để con bé quay lại tiếp xúc với Giang Nguyên, một tên có gen siêu nam trong người.

"Có phải con bé nhớ nhà không? Chồng à, em sẽ đưa Giang Nguyên đi vài ngày, rồi cho Nhu Nhu quay lại sau."

"Không, con bé biết Giang Nguyên đang ở đây."

Nghe giọng điệu lạnh lùng của Thẩm Uyên, đầu óc tôi trống rỗng.

"Con bé biết Giang Nguyên ở đây, tại sao vẫn muốn quay về?"

Trước đây, khi dạy dỗ con gái, tôi luôn nói với con bé rằng Giang Nguyên là một người rất nguy hiểm.

Lúc nào tôi cũng ngăn cản hai đứa gặp mặt, tiếp xúc.

Nhưng bây giờ...

"Con bé rất tò mò, muốn biết Giang Nguyên là người như thế nào." Bàn tay ấm áp của chồng vuốt ve lưng tôi, cố gắng an ủi tôi.

"Không được!"

"Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để con bé gặp Giang Nguyên!"

Tôi kiên quyết từ chối, nhưng không ngờ có lúc chồng tôi còn cố chấp hơn cả tôi.

Chiều hôm sau.

Khi con gái đẩy cửa bước vào nhà, mỉm cười rạng rỡ với Giang Nguyên.

Tôi chết lặng.

10

Con gái tôi rất xinh đẹp.

Vì vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt dâʍ đãиɠ của Giang Nguyên đã lộ rõ vẻ ngỡ ngàng.

Nó cười cợt, không kiêng nể mà nhìn con bé từ trên xuống dưới.

Tôi bước lên trước, đứng chắn giữa con gái và ánh mắt ghê tởm của Giang Nguyên.

"Con yêu, con…"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì con gái đã ôm chầm lấy tôi.

Con bé nhón chân, ôm lấy cổ tôi, ngọt ngào nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!"

Lòng tôi chợt mềm nhũn, ôm con bé: "Mẹ cũng nhớ con, nhưng… nhưng bây giờ con đáng lẽ đang ở trường mà."

"Con được nghỉ lễ rồi, sắp tới là nghỉ hè nữa, con đã bốn tháng chưa về nhà rồi, mẹ còn muốn con quay lại trường nữa sao?"