Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 8

Giang Nguyên chỉ nói rằng nó không chú ý, thậm chí cả việc bà ngoại chếc cũng là do tôi hét lên nó mới phát hiện ra.

Ý nó muốn nói là việc này không liên quan gì đến nó.

Còn tôi, lúc đó đang đi vệ sinh, nên không thấy gì cả.

Cuối cùng đây được xác định là một vụ tai nạn.

Tro cốt của Phương Quế Phân được đưa về quê chôn cất.

Chị tôi hiếm khi cương quyết, "Bà ngoại của con rất mong chờ đứa cháu trai này, mẹ sẽ không phá đâu. Nguyên Nguyên, mấy năm nay chúng ta đã chiều chuộng con hết mực, nhưng con cũng không thể quá đáng như vậy được!"

Giang Nguyên cúi đầu, không nói gì.

So với tính cách nóng nảy thường ngày của nó, nó im lặng như vầy mới thực sự khiến người khác sợ hãi.

Lòng tham cá nhân sẽ điên cuồng tăng lên, trở thành lưỡi dao sắc bén khiến nó trở thành hung thủ giếc người.

Kiếp trước.

Những người bên cạnh Giang Nguyên liên tục rót vào đầu nó những câu như tôi có tiền, có nhà, tôi chỉ sinh ra một đứa con gái nhưng lại vô cùng yêu thương con bé.

Họ nói rằng tôi có vấn đề về thần kinh.

Nói nếu không có con gái tôi thì tất cả tài sản đó sẽ thuộc về Giang Nguyên.

Giang Nguyên thu mình trong căn phòng tối tăm, ẩm ướt, nghèo đến mức ăn một bữa thịt cũng trở thành điều xa xỉ.

Nó lén lút theo dõi con gái tôi hai ngày, thấy con bé tràn đầy sức sống, xinh đẹp động lòng người.

Nó ghen tị với việc con bé được ăn ngon, mặc đẹp, ở nơi tốt.

Nó dựa vào cái thứ ở nửa thân dưới, mà đinh ninh rằng chính con gái tôi đã cướp đi cuộc sống tốt đẹp của nó.

Quan niệm lệch lạc và méo mó khiến nó phát điên.

Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, nó chính xác tìm đến con gái tôi.

Xông vào giữa đám đông, đâ.m một nhát vào cổ họng con bé.

Dù vậy, khi bị cảnh sát bắt, nó vẫn ngang ngược yêu cầu cảnh sát phải thả nó ra.

Nó hống hách nói rằng sau này tôi chỉ có thể sống dựa vào nó, nam đinh duy nhất trong gia đình.

Thật ngu xuẩn, thật độc ác!

Nhưng chính kẻ ngu xuẩn đó đã cướp đi mạng sống của con gái tôi!

9

Khi Giang Nguyên trở về nhà, nhìn nó không hề có vẻ buồn bã chút nào.

Nó im lặng không lên tiếng, cuối cùng đến trước mặt tôi ra lệnh: "Đưa Thẩm Tâm Nhu ra khỏi trường học."

Tôi không muốn.

Nhưng chồng tôi đứng bên cạnh lại gật đầu.

"Được."

Tôi suýt chút nữa không thở nổi.

Ban đêm, tôi ngồi bên cạnh chồng, thở sâu.

"Rốt cuộc anh bị làm sao thế, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc rồi sao, kiếp này tuyệt đối không để Nhu Nhu phải chịu bất kỳ tổn thương nào mà!?"