Cuộc Chiến Giữa Gen Siêu Nam Và Bệnh Kiều

Chương 7

"Thế con của chị sinh ra sẽ không đòi một xu nào của em chứ?" Tôi hỏi.

Cả nhà họ đã quen với việc sống như ký sinh trùng rồi.

Cả gia đình nghèo rớt mồng tơi, kiếm được chút tiền thì anh rể lại nướng hết vào cờ bạc.

Chị tôi im lặng.

Giang Nguyên mặt càng khó coi hơn.

Tôi thở dài, làm ra bộ dạng rất đắn đo: "Hiện giờ tiền bạc nhà em đều là của Nguyên Nguyên, giờ lại có thêm một em trai nữa, chẳng lẽ em mặc kệ thằng bé? Nhưng số tiền Nguyên Nguyên nhận được sẽ ít đi, em thấy tiếc cho nó."

"Thật không giấu gì, hiện tại tài sản nhà em có khoảng ba mươi triệu, nếu toàn bộ đều cho Nguyên Nguyên, thì đủ cho nó sống thoải mái cả đời."

"Giờ lại có thêm đứa trẻ này, em sợ Nguyên Nguyên sẽ không đủ dùng..."

Chị tôi nghe thấy con số, mắt sáng rực.

Miệng thì vẫn mắng: "Sợ không đủ thì đi kiếm thêm đi!"

"Kiếm tiền đâu có dễ như vậy."

Tôi nhìn Giang Nguyên, rồi nói tiếp: "Thôi thế này đi, em cũng không nói nhiều nữa, chỉ cần Nguyên Nguyên đồng ý chia sẻ với em trai, em cũng không ý kiến gì, dù sao cả hai cũng đều là nam đinh trong nhà cả."

"Phá, mau phá cái thai đi."

Giang Nguyên đột nhiên lên tiếng.

Chị tôi lập tức lùi lại vài bước.

Chị kiên quyết không phá, cũng giống như lúc mang thai Giang Nguyên.

Lúc đó bác sĩ đã khuyên chị nên phá, tôi cũng khuyên chị như vậy.

Chị ấy bảo vệ bụng chặt chẽ.

Giang Nguyên lao lên phía trước, đẩy Phương Quế Phân ra, mặc kệ bà già bảy tám mươi tuổi kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, nó cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.

Chị tôi sợ hãi chạy vào trong phòng, khóa cửa lại.

Giang Nguyên gầm lên, giơ chân điên cuồng đạp cửa.

"Tao nói phá là phải phá!!"

6

Tôi cúi xuống nhìn Phương Quế Phân dưới chân mình.

Bà ta ngã xuống đất, muốn đứng dậy nhưng lại ngã tiếp.

Sau đó, má.u từ phía sau đầu bà ta bắt đầu chảy ra, lan đầy trên đất.

Bà ta cố gắng giãy giụa, run rẩy nắm lấy gấu váy của tôi.

"Cứu... cứu mạng..."

Tôi giả vờ lo lắng: "Mẹ, mẹ làm sao vậy!?"

Ánh sáng trong mắt Phương Quế Phân dần mất đi.

Vào lúc con ngươi của bà ta tập trung lần cuối, tôi từ từ nở một nụ cười khiến người ta phải khϊếp sợ.

"Chếc đi thì càng tốt."

7

Còn lại năm người.

Trong đồn cảnh sát, chị tôi khóc lóc ầm ĩ, nhưng vẫn khăng khăng Phương Quế Phân tự mình không cẩn thận mà ngã.

Thực ra chị đã nhìn thấy rõ ràng.

Chị thấy đứa con trai gen siêu nam của chị đã giếc mẹ chị như thế nào.