Nhờ có món gà Hải Nam thơm ngon bổ dưỡng vào buổi trưa, lần này Thời Duyệt làm việc còn hăng hái hơn cả buổi sáng. Lúc nhỏ sức khỏe của cậu không được tốt, ba mẹ luôn đưa cậu đi leo núi xuống ruộng làm việc đồng áng. Không vì lý do gì khác, chỉ để cậu vận động nhiều hơn, khỏe mạnh hơn. Lâu dần, sức khỏe của Thời Duyệt tốt hơn, làm việc đồng áng cũng rất nhanh nhẹn. Mặc dù mấy năm nay sức khỏe cậu tốt rồi, ba cậu không để cậu động tay vào làm việc nữa nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ làm việc vẫn nhanh hơn Phạm Tinh Quang của cậu.
Có lẽ là con trai vốn thích so bì, thấy tốc độ của Thời Duyệt nhanh hơn, Phạm Tinh Quang cũng không khỏi tăng tốc độ. Hai người như thi đấu vậy, hiệu suất quả thật tăng lên.
Mãi đến khi đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên, hai người mới bàng hoàng nhận ra rằng đã đến giờ rồi. Nhìn lại, hai người hái được cả trăm quả bí đỏ. Hai người nhìn nhau, mồ hôi đầm đìa, má đỏ hồng, có chút khốn đốn, vô thức cười lên. Trong phút chốc, tiếng cười sảng khoái của hai cậu con trai vang vọng khắp cánh đồng, dưới ánh hoàng hôn, đặc biệt ấm áp.
Hai người mượn một chiếc xe đẩy, họ phải mất khá nhiều sức mới chuyển được bí đỏ về sân. Lúc này ba người Trần Thư Ngữ vẫn chưa về, Phạm Tinh Quang liền đi tìm nhân viên đến cân.
Lần này người đến tính giá không phải là nhân viên sáng nay nữa mà đổi thành đạo diễn. Ông nhìn đống bí đỏ trên mặt đất một cách chăm chú, lại nhìn Thời Duyệt và Phạm Tinh Quang, cuối cùng mặt không biểu cảm nói: "Ê-kíp chương trình không có cân lớn, không tiện cân bí đỏ. Sau khi ê-kíp chương trình thương lượng, chúng tôi quyết định lần này không cân, tính theo quả."
Thời Duyệt và Phạm Tinh Quang nhìn nhau, trực giác cho họ biết ê-kíp chương trình sắp làm trò rồi. Không cân? Lúc hái, họ đã cố tình chọn những quả nặng mà hái đó!
"Vậy, vậy một quả bao nhiêu tiền?" Phạm Tinh Quang ôm một tia hi vọng, gần như dùng giọng cầu xin để hỏi như vậy.
Nhưng hắn lại đυ.ng phải đạo diễn Lý sắt đá, ông đặc biệt lạnh lùng nói: "Một quả sáu tệ, hai người hái tổng cộng một trăm ba mươi mốt quả, tính ra tổng cộng là bảy trăm tám mươi sáu tệ."
Thời Duyệt vội vàng cẩn thận hỏi: "Đủ mua nguyên liệu nấu Phật nhảy tường không ạ?"
Đạo diễn Lý hơi cười với cậu, vô cùng vô tình nói: "Nguyên liệu làm Phật nhảy tường cần hai ngàn ba trăm tệ, không bán lẻ, hai người còn thiếu hơn một nửa."
Thời Duyệt: "......"
Phạm Tinh Quang: "......"
Chắc chắn là cho dù cộng thêm số tiền Trần Thư Ngữ kiếm được cũng không đủ để mua những nguyên liệu này.
Chẳng lẽ món Phật nhảy tường của cậu phải chết yểu sao?!
Không được, cậu không thể chấp nhận! Thời Duyệt nghiến răng, hận rằng đã không thể lên chương trình này kiếm tiền mà còn phải vất vả như vậy. Phật nhảy tường là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu, ê-kíp chương trình lại còn muốn tàn nhẫn tước đoạt sao? Không thể được!
Thời Duyệt trực tiếp cầm một quả bí đỏ lên rồi đưa đến trước mặt đạo diễn, miễn cưỡng nhếch môi: "Đạo diễn, ông xem quả bí đỏ này lại to lại tròn, một quả bí đỏ to như vậy thế nào cũng phải bán được ba mươi tệ một quả chứ ạ! Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, ba mươi tệ thôi đi, giá bạn bè, một quả hai mươi lăm tệ bán cho ông thế nào?"
"Không thế nào." Đạo diễn Lý cười, ai thèm quan hệ tốt với cậu chứ!
Phạm Tinh Quang cũng nhanh chóng tỉnh ngộ, vội vàng tiếp lời Thời Duyệt: "Đạo diễn, vậy thì hai mươi tệ một quả được không ạ? Hai mươi tệ, một quả bí đỏ to như vậy, rất đáng giá đấy ạ."