Phạm Tinh Quang cũng không kém cạnh, gắp miếng thịt to nhất trong bát của mình cho Thời Duyệt, nói là để cảm ơn Thời Duyệt đã báo thù cho hắn hết lần này đến lần khác. Còn Trần Thư Ngữ nói rằng cô ấy muốn giảm cân nên trực tiếp gắp một nửa số thịt gà vào bát Thời Duyệt. Mấy người làm vậy liền khiến bát của Thời Duyệt chất đầy thịt gà khiến đứa trẻ vui đến mức mắt đều cong lên. Trong lòng càng thêm mong chờ món Phật nhảy tường mà cậu gọi vào buổi tối, hoàn toàn không để ý đến việc họ có thể không đủ nguyên liệu.
Ăn trưa xong, mấy người tùy tiện trò chuyện một lúc rồi mỗi người về phòng nghỉ trưa. Thời Duyệt và Phạm Tinh Quang ở chung một phòng, ở chung phòng nhưng ngủ giường khác nhau. Cả hai đều ngủ rất ngoan, cũng không ngáy, giấc ngủ này cũng khá yên tĩnh.
Đồng hồ sinh học của Thời Duyệt khá ổn định, ngủ trưa bốn mươi phút là tỉnh. Thấy Phạm Tinh Quang ở giường bên cạnh vẫn chưa dậy, cậu liền nhẹ nhàng bò dậy, xách giày giày, chân trần đi ra ngoài không một tiếng động, đóng cửa phòng rồi mới đi giày vào.
Ra đến sân, cậu không có gì làm liền ngồi xổm ở cửa chính ngẩng đầu nhìn bầu trời một lúc, lại nhìn đình một lúc, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cây nhãn được trồng ở góc sân. Không biết là do thổ nhưỡng của ngôi làng này có vấn đề hay sao mà cây nhãn khá lớn đó lại kết rất nhiều nhãn vào mùa không phải mùa nhãn, từng chùm từng chùm, xanh vàng đan xen, đặc biệt rực rỡ.
Có chút giống cây mà ba cậu trồng. Thời Duyệt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cây nhãn đó, lặng lẽ ngẩn người.
Không biết ngẩn người bao lâu, cậu nghe thấy bên cạnh đột nhiên có thêm một người ngồi xổm bên cạnh cậu. Thời Duyệt nghiêng đầu nhìn hờ hững, là Phạm Tinh Quang. Hắn lười biếng, cũng không nói gì, tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm cây nhãn ngẩn người. Phạm Tinh Quang dường như cũng rảnh rỗi, còn ngồi bên cạnh cậu như vậy, không nói một tiếng nào cùng cậu ngẩn người.
Hai cậu con trai đẹp trai, mỗi người có một nét riêng, ngồi xổm cạnh nhau trên bậc cửa chính ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cây lớn, cảnh tượng này sẽ như thế nào?
Trong sự tươi đẹp có chút buồn cười. Triệu Nhân vừa nghỉ trưa xong đi ra nhìn thấy cảnh này, nhìn bóng lưng bất động của hai người, anh ta nhịn không được mà cười. Thời Duyệt thì không nói làm gì, Phạm Tinh Quang lại rất để ý đến hình tượng của mình. Bởi vì cái hình tượng chết tiệt đó mà không biết hắn bị ê-kíp chương trình trêu chọc bao nhiêu lần.
Từ mùa một đến mùa hai, họ cũng quen biết nhau gần ba năm rồi, trừ những lúc tụ tập riêng tư ra, đây là lần đầu tiên trong quá trình ghi hình mà Phạm Tinh Quang không để ý đến hình tượng mà ngồi ngẩn người như vậy.
Ảnh hưởng của Thời Duyệt thật sự không phải bình thường chút nào!
Đợi đến khi mọi người đều tỉnh dậy, mấy người vây quanh bàn thương lượng chiều nay làm việc gì.
"Quang Quang, hay là cậu dẫn Tiểu Duyệt đi về phía nam, ở đó có một mảnh đất trồng bí đỏ. Bí đỏ rất nặng, hai người hái cái đó đi." Triệu Nhân sắp xếp đâu ra đấy: "Tôi và anh Ngô cùng chị Trần đến vườn rau hái ít rau đi bán."
"Tôi nghĩ chỉ cần mọi người chúng ta đồng lòng hiệp sức, buổi tối chắc chắn có thể ăn được món Phật nhảy tường đó. Mọi người đặt báo thức, lát nữa khoảng bốn giờ rưỡi thì quay về."
"Đã rõ!" Mọi người nể mặt đáp lời, sau đó đứng dậy ra ngoài làm việc.