Cả ba người đều sợ đoàn phim đột nhiên trở mặt làm khó hai anh em, lập tức xông ra khỏi nhà. Đến hiện trường vụ việc, mấy người đều ngơ ngác.
Họ chỉ thấy một nhân viên mặt mày hoảng loạn như thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn đến mức mất trí. Còn hai đứa nhỏ nhà họ thì mặt mũi ngây thơ vô tội, không hề có vẻ bị bắt nạt, ngược lại còn giống như đã bắt nạt người khác rồi giả vờ vô tội.
Ba người anh chị mới yên tâm, Ngô Nguyên Minh còn cười hỏi Thời Duyệt và Phạm Tinh Quang: "Nói đi, hai đứa đã làm gì?"
Phạm Tinh Quang vô tội chỉ vào Thời Duyệt: "Hỏi cậu ấy."
Thời Duyệt mở to đôi mắt cún con ngây thơ vô hại: "Em, em cũng không làm gì cả. Không phải chỉ đòi tiền công thôi sao..."
Phạm Tinh Quang ở bên cạnh bổ sung toàn bộ diễn biến sự việc, cuối cùng không quên thêm một câu: "Vụ nước ngọt lần trước cũng là nhân viên này."
Được lắm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nhân viên, Ngô Nguyên Minh ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao. Lại nhìn phòng điều khiển đạo diễn vẫn trơ trơ không nhúc nhích, được lắm, xem ra đạo diễn Lý của họ đã quyết định giả chết đến cùng rồi.
"Thôi được rồi, nửa con gà thì nửa con gà." Ngô Nguyên Minh rất tốt bụng, quyết định không làm khó nhân viên nữa: "Giờ cũng muộn rồi, đợi chúng ta mua gà về thì bữa trưa thành bữa tối mất."
Thời Duyệt có chút không cam tâm, cậu cho rằng tiền công lần này không tương xứng với công sức bỏ ra. Nhưng nhìn mấy người anh chị đều kêu đói bụng nên cũng không muốn tốn thời gian nữa, đành phải thôi.
Tay xách nửa con gà đi theo mấy người anh chị vào nhà, Thời Duyệt vô tình chú ý thấy cửa phòng điều khiển đạo diễn khẽ động. Ngay sau đó, cậu nhìn thấy đạo diễn đoàn phim lén lút chạy ra ngoài, chạy vụt về một hướng nào đó. Thời Duyệt lập tức huých khuỷu tay vào Phạm Tinh Quang bên cạnh, hai người nhìn nhau, quyết định cùng nhau đến xem thử có chuyện gì.
Hai người lặng lẽ đi theo, không lâu sau đã thấy đạo diễn Lý chạy đến bảng thông báo mà đoàn phim cố tình dán ở góc sân. Ông lấy bút lông đen, bổ sung một câu ở dưới cùng: "Không cho phép khách mời gọi điện đến Bộ Lao Động!"
Ngừng lại một chút, ông lại xóa câu đó đi, đổi thành: "Không cho phép khách mời gọi điện đến bất kỳ cơ quan có thẩm quyền nào!"
Sửa xong, ông xem đi xem lại, cuối cùng mới gật đầu hài lòng, rồi lại lén lút chạy về phòng điều khiển đạo diễn.
Thời Duyệt: "..."
Phạm Tinh Quang: "..."
Nhắm kĩ mục tiêu rồi. Phạm Tinh Quang không nhịn được mà trêu Thời Duyệt: "Biết đâu sau này cậu tham gia chương trình nào, nội quy chương trình cũng sẽ có một điều khoản như thế này."
Nào ngờ, lời nói như lời tiên tri.
Bữa trưa ăn gà Hải Nam do Trần Thư Ngữ gọi, ăn kèm với bánh ngô. Nửa con gà chia ra thì mỗi người cũng không ăn được mấy miếng. Nhưng như Trần Thư Ngữ đã nói lúc trước khi chương trình bắt đầu, tay nghề nấu nướng của hai đầu bếp Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh thực sự không tệ, gà được làm rất thơm. Ngay cả một người kén ăn như Thời Duyệt cũng cảm thấy ăn không đủ. Bữa cơm này khiến Thời Duyệt không khỏi cảm thán, chị Trần cũng chỉ có mỗi điểm này là không lừa cậu. Tay nghề nấu nướng của hai người anh này có thể sánh ngang với ba cậu rồi.
Một câu cảm thán phát ra từ tận đáy lòng còn hơn cả vạn lời nịnh nọt, đặc biệt là sau khi nghe Trần Thư Ngữ kể về việc Thời Duyệt trước đây kén ăn đến mức nào, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh càng tươi cười rạng rỡ, nhìn Thời Duyệt bằng ánh mắt cũng trìu mến hơn nhiều. Mỗi người còn nhường thêm một miếng gà cho vào bát Thời Duyệt, liên tục nói rằng cậu quá gầy, bảo cậu ăn nhiều vào.