"Đừng, đừng mà!" Người đầu tiên lên tiếng ngăn cản cậu lại là Triệu Nhân: "Tiểu Duyệt à, em cứ thế nào thì thế ấy, nghĩ sao thì làm, cứ tùy ý là được."
"Đúng vậy, có chọc thủng đoàn phim cũng không sao, mấy anh em bọn anh sẽ giúp em gánh." Ngô Nguyên Minh xoa xoa cái bụng nhỏ cười nói, anh ta cũng muốn xem trò vui.
Hai người anh lớn tuổi đều đã nói như vậy, Trần Thư Ngữ càng cầu còn không được: "Cứ tự nhiên thoải mái đi, Thời Tiểu Duyệt!"
"Tuân lệnh!" Thời Duyệt nở một nụ cười rạng rỡ, đứng dậy chào những người anh chị. Lúc này cậu đã yên tâm rồi, không cần phải kiềm chế nhẫn nhịn nữa.
Phải chống lại đoàn phim nhưng công việc vẫn phải làm. Các công việc trước đây đều do Phạm Tinh Quang là nòng cốt, dẫn các khách mời trẻ của chương trình đi làm những công việc nặng nhọc. Hai người anh lớn tuổi thì hoặc phụ giúp, hoặc ở lại trong sân nấu cơm nấu nướng các thứ. Lần này cũng không ngoại lệ, Phạm Tinh Quang dẫn Thời Duyệt đi bôi kem chống nắng, sau đó mặc quần áo chống nước rồi xuống ao đào củ sen. Trần Thư Ngữ là cô gái duy nhất nên được ưu tiên, ở lại trong sân giúp nhặt rau và làm một số việc nhà.
Đây là lần đầu tiên Thời Duyệt đi đào củ sen nhưng cậu lại thấy khá vui. Phạm Tinh Quang nói nhiều, tính tình Thời Duyệt tốt, cậu cũng thích có người chọc ghẹo mình, hai người vừa cãi cọ ầm ĩ, vừa chung sức. Đến trưa, khi Triệu Nhân đến gọi họ về thì hai người đã khoác vai nhau, trở thành bạn tốt rồi.
Hai chàng trai lớn khiêng hai rổ củ sen đầy ắp đến trước mặt đoàn phim, trông rất tự hào. Nhất là Thời Duyệt, cậu nhóc nghĩ rằng nhiều củ sen như vậy chắc chắn đáng giá lắm. Đừng nói đến món gà Hải Nam mà chị Trần muốn ăn, biết đâu còn đủ tiền mua món Phật nhảy tường mà cậu muốn ăn.
Nhưng mà tưởng tượng bao giờ cũng đẹp, vẫn là nhân viên đoàn phim lần trước, vẫn là vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc. Sau khi cân xong, người đó lạnh lùng nói: "Nhận hai trăm linh bảy, có thể đổi nửa con gà."
Số tiền này ra ngoài mua được hai ba con gà rồi, vậy cũng đủ thấy đoàn phim đen tối như thế nào.
Lần này, Thời Duyệt lại bất ngờ bình tĩnh hơn nhiều, cậu cũng không nổi giận nữa, trực tiếp giơ tay ra với nhân viên đoàn phim: "Làm phiền đưa hai trăm linh bảy, trả bằng tiền mặt cho tôi."
Nhân viên đoàn phim cảnh giác vô cùng: "Cậu muốn tiền mặt để làm gì?"
Thời Duyệt chỉ tay về phía bảng quy định chi tiết của đoàn phim mà không biết đạo diễn đã dán ở góc sân lúc nào, vênh váo nói: "Trên này không ghi là không được ra ngoài mua đồ."
Nhân viên: "..." Chết tiệt, lại muốn thốt lên rằng "Quả nhiên." mất thôi.
"Sao vậy, bắt chúng tôi làm xong việc lại không muốn trả tiền?" Không nhận được phản hồi, Thời Duyệt nhướn mày: "Không sợ Bộ Lao Động à?"
Đạo diễn chỉ nói không cho gọi Cục Quản lý thị trường, chứ có nói không được gọi Bộ Lao Động đâu!
"..." Nhân viên mặt mày ủ rũ, hét về phía phòng điều khiển của đạo diễn: "Đạo diễn!!! Tôi không làm nữa!!!"
Cuối cùng thì Thời Duyệt cũng không thể lấy lại được số tiền hai trăm lẻ bảy kia.
Tiếng gào thét kinh thiên động địa, thê thảm như quỷ khóc của nhân viên kia đã thành công thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả nhóm người Triệu Nhân. Vài người còn tưởng đoàn phim dựa vào thế mạnh ức hϊếp, bắt nạt hai đứa nhỏ nhà mình. Bao gồm cả Trần Thư Ngữ, ba người họ đều đã lăn lộn trong giới này khá nhiều năm, ngay cả Trần Thư Ngữ là người trẻ nhất cũng đã gần ba mươi tuổi rồi. Trong mắt họ, Thời Duyệt và Phạm Tinh Quang đều chỉ là những đứa trẻ. Đặc biệt là Thời Duyệt, bản thân cậu mới hai mươi tuổi, lại còn trắng trẻo, thích cười, có chút trẻ con, đứa trẻ như vậy luôn khiến người khác yêu quý hơn.