Đạo diễn Lý thở dài, phẫn nộ nói: "Đồ khốn, đồ khốn nạn!"
Sờ sờ đầu, ông hỏi nhân viên: "Cậu xem xem, tóc tôi có ít đi không?"
... …
Đợi mọi người cười một hồi rồi dần dần bình tĩnh lại mới phát hiện đạo diễn Lý đã lặng lẽ rút lui từ lúc nào không hay. Chỉ cần tưởng tượng cũng biết lúc đó ông chắc chắn giống như một chú gà trống bại trận, mặt mày xanh lét.
Ngô Nguyên Minh ngồi bệt xuống đất xoa cái bụng cười đau của mình, anh giơ tay ra hiệu cho Thời Duyệt một cái ngón tay cái thật to: "Không ngờ em học luật cũng khá đấy, làm tốt lắm!"
Triệu Nhân cũng vui vẻ khen ngợi: "Tiểu Duyệt, em chắc chắn là khách mời đầu tiên trong lịch sử chương trình của chúng ta khiến đạo diễn chương trình thực sự đau đầu, làm tốt lắm!"
Thời Duyệt ngại ngùng cười: "Không có gì đâu, thực ra ban đầu em chỉ muốn làm một người vô hình làm nền thôi nhưng bọn họ lại quá đáng quá."
Trước có ông chủ lừa tình, sau có đoàn phim hại cha, bản chất của Thời Duyệt cứ thế mà bị ép buộc bộc lộ rồi.
"Bây giờ thì tớ tin thật rồi, cậu nói sắp không khống chế được sức mạnh hoang dã của mình ha ha ha! Cậu chắc chắn đừng có khống chế nhé, tớ đang trông chờ vào màn báo thù của cậu cho tớ đấy!" Phạm Tinh Quang nhìn Thời Duyệt với ánh mắt lấp lánh, còn rất nịnh nọt chủ động rót trà cho Thời Duyệt: "Chỉ cần tớ có một nửa sự thông minh của cậu thì cũng không bị đoàn phim bắt nạt từ mùa một đến mùa hai như thế này."
Cũng rất có ý thức tự mình hiểu lấy mình. Lúc này đây, chỉ cần là người thì đều có thể nhìn ra Phạm Tinh Quang tâm phục khẩu phục Thời Duyệt như thế nào. Đây là người vừa đến đã khiến đã có thể khiến đoàn phim phải chịu thiệt hai lần liên tiếp đấy! Phải biết rằng chương trình "Hoan nghênh về nhà." của họ nổi tiếng với sự "xảo quyệt" và "ác độc" Đừng nhìn cái tên có vẻ ấm áp như vậy nhưng đoàn phim có một đống quy định sắt đá, mỗi lần như vậy bọn họ đều phải đấu trí đấu dũng với đoàn phim nhưng mười lần thì chín lần thua.
Ban đầu, Phạm Tinh Quang và những người khác đành phải chấp nhận số phận, mỗi một lần đều chỉ giả vờ phản kháng cho có lệ, để tăng thêm chút điểm nhấn cho chương trình. Nhưng họ không ngờ được, Thời Duyệt, một người mới, một cậu nhóc đẹp trai trắng trẻo như vậy, lại có thể "xảo quyệt" hơn cả đoàn phim! Phạm Tinh Quang phục rồi, thực sự phục rồi! Nếu không phải tình hình không cho phép, hắn thậm chí còn có ý muốn bái Thời Duyệt làm sư phụ.
Hắn luôn cảm thấy sau khi bái sư, sau này hắn sẽ có thể ngang dọc trong giới giải trí!
Trần Thư Ngữ nhìn Thời Duyệt với ánh mắt sáng hơn, trong mắt cô, đứa trẻ này gần như tỏa sáng. Vẻ ngoài điển trai, diễn xuất tốt, lại toàn mang trong mình khiếu hài hước lúc nào cũng có thể tạo được tiếng cười cho mọi người xung quanh, rất có khiếu tham gia chương trình tạp kỹ. Một người như vậy chỉ cần một điểm nổi bật cũng có thể nổi tiếng trong ngày một ngày hai, huống chi cậu nhóc lại có nhiều ưu điểm như vậy, lo gì không nổi tiếng chứ! Trần Thư Ngữ đã có thể thấy trước được nhiệt độ của Thời Duyệt sẽ cao đến mức nào sau khi chương trình phát sóng. Vậy mà cô và lão Trình lại ký được một bảo bối rồi!
Nhưng Thời Duyệt lại không đoán được suy nghĩ trong lòng Trần Thư Ngữ, thấy cô nhìn mình chằm chằm, cậu có chút chột dạ sờ mũi, lấy lòng cười: "Chị ơi, hay là em tiết chế lại một chút?" Dù sao cũng phải nể mặt ông chủ, nếu Trần Thư Ngữ không muốn cậu chống lại đoàn phim thì cậu sẽ thu liễm lại vậy.