Giọng nói của cậu rất hùng hồn, giọng điệu lại rất chính nghĩa! Cứ như thể chỉ cần đạo diễn Lý dám tịch thu điện thoại của họ thì công dân tốt Thời Duyệt này sẽ dám đưa ông ấy đến đồn đổi lấy một giải thưởng vì nghĩa cử cao đẹp.
Tất nhiên, nếu ánh mắt lén lút nhìn đạo diễn Lý của cậu không quá xấu xa và không nhắc đến giải thưởng vì nghĩa cử cao đẹp thì sự chính nghĩa trong lời nói của cậu có lẽ sẽ đáng tin hơn một chút.
Trần Thư Ngữ nghe xong thì ngây người, cô mất hai giây để tiêu hóa hết thông tin trong lời nói của Thời Duyệt: "Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười từ bình thường trong nháy mắt chuyển sang mất kiểm soát, vừa cười lớn vừa đập bàn điên cuồng. Với vẻ điên cuồng như thế này thì đâu còn chút dáng vẻ dịu dàng của một tiểu hoa đang nổi tiếng nữa.
Triệu Nhân, Ngô Nguyên Minh và Phạm Tinh Quang phản ứng lại cũng cười như điên. Trong đó, Phạm Tinh Quang cười đến nỗi nằm vật ra bàn trà, lúc chỉ vào Thời Duyệt, lúc chỉ vào đạo diễn nhưng không nói nên lời. Chỉ có thể phát ra tiếng cười kỳ quái: "Ha ha ha... ha..."
Trải nghiệm thế nào khi có một khách mời chương trình lúc nào cũng muốn đưa đạo diễn vào đồn cảnh sát? Nếu hỏi câu này thì đạo diễn Lý của "Hoan nghênh về nhà." chính là người hiểu rõ nhất. Có lẽ đó là một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lúc nào cũng muốn thuê cho mình một đội ngũ luật sư hùng hậu, phòng khi cần liền có thể lập tức cứu mình ra ngoài.
Từ khi làm chương trình này, đây là lần đầu tiên ông có cảm giác mãnh liệt với việc cần mua một gói bảo hiểm cho mái tóc vốn không còn nhiều của mình như vậy.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, bất chấp những lời chế nhạo vô tình của mấy ông bạn già đã đấu với nhau từ mùa một đến mùa hai, đạo diễn Lý vội vàng nghĩ ra cách, cầm loa phóng thanh nói lung tung: "Xin khán giả đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm! Mọi thứ trong chương trình đều được sắp xếp trước, đoàn phim của chúng tôi tuyệt đối sẽ không vi phạm pháp luật, tuyệt đối tuân thủ pháp luật!"
"Nhưng hành vi thực tế của ông đã chạm đến ranh giới pháp luật rồi." Bé Thời Duyệt hóa thân thành sứ giả công lý, chỉ ra điều này một cách tàn nhẫn.
Đạo diễn Lý càng sốt ruột hơn, suýt chút nữa thì gọi tổ tông. Người càng sốt ruột thì càng dám nói bừa: "Mọi quy định vô lý xuất hiện trong chương trình đều là vì hiệu ứng chương trình, xin mọi người đừng hiểu lầm, càng đừng chỉ trích! Cũng xin các khách mời tuân thủ luật chơi, tất cả chỉ là trò chơi! Chương trình của chúng tôi có kịch bản, mọi người đừng coi là thật, đừng coi là thật!"
Cái vẻ sốt ruột đó chỉ thiếu điều treo một tấm biển lớn trước ngực, đề mấy chữ to: Chương trình này có kịch bản, mọi thứ đều là giả!
Một đạo diễn độc ác, sắt đá thế mà để không vào đồn, lại vu khống chương trình nhà mình có kịch bản! Giờ thì hay rồi, từ khách mời đến diễn viên, ai cũng cười ngả nghiêng.
"Ha ha ha..."
"Ôi trời ơi ha ha ha ha..."
"Cứu, cứu tôi ha ha ha... Tôi, tôi không muốn cười chết ha ha ha..."
"Ôi trời ha ha ha... Đây, đây có, có phải đạo diễn Lý mà tôi biết không ha ha ha ha..."
Trong đó, Thời Duyệt cười vui nhất, mang theo cảm giác hả hê trả thù thành công, thậm chí còn cười thành tiếng ngỗng cùng Phạm Tinh Quang: "Ha ha ha..."
Người không biết còn tưởng chọc vào tổ của ngỗng già chứ.
Đạo diễn Lý nghiến răng liếc nhìn trợ lý đang cố nhịn cười bên cạnh, ông hừ một tiếng rồi xách loa phóng thanh chuồn về phòng như một con chuột nhắt. Vừa vào phòng, ông đã đυ.ng mặt nhân viên trước đó bị ông mắng vì chuyện lon Coca lúc trước. Chàng trai kia rõ ràng đã xem hết mọi chuyện vừa xảy ra qua màn hình giám sát, lúc này đang nhịn cười, vẫn không quên thanh minh cho mình: "Đạo diễn, tôi đã nói rồi, Thời Duyệt kia không phải người bình thường!"