Phạm Tinh Quang không để ý đến cậu mà kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách lộn xộn cho mấy anh chị nghe, còn không quên nhấn mạnh hình tượng công dân tốt vĩ đại của Thời Duyệt. Đợi hắn kể xong, ba người kia đã cười thành một đoàn.
"Ha ha ha... sống đến già học đến già!"
"Báo ứng, ha ha ha báo ứng!"
"Làm tốt lắm ha ha ha ha ha..."
...
Lúc này, trong phòng chỉ đạo của đạo diễn, đạo diễn đã nghe nhân viên kể lại sự việc, tức giận nói: "Tôi nói mấy người này, mấy người đã lớn thế này, đấu trí đấu dũng với những vị khách mời cũng không ít, sao lại có thể thua trong tay một đứa trẻ mới hai mươi mốt tuổi!"
Nhân viên ấm ức nói: "Đó không phải là đứa trẻ bình thường..." Đó là đứa trẻ dám gọi điện cho Bộ Công Thương đấy!
"Không phải đứa trẻ bình thường thì nó mọc ba đầu sáu tay, biết ăn thịt người à?" Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta: "Không được, tôi sẽ đích thân ra mặt, tôi không tin có người mà tôi không chế ngự được!"
Nhưng ông lại không biết rằng, rất nhanh sau đó ông sẽ phải đón nhận trận thua thảm đầu tiên trong sự nghiệp đạo diễn của mình, từ đó về sau chỉ cần nhắc đến Thời Duyệt là ông lại biến sắc.
Bên kia, Thời Duyệt đã được Coca nuôi dưỡng đang ung dung thong thả cùng mấy anh chị trong show tận hưởng ánh nắng ban mai, đôi mắt đào hoa xinh đẹp híp lại tràn đầy sự thoải mái dễ chịu. Mà cậu lại hoàn toàn không biết rằng, từ sau chương trình này, tất cả các đoàn phim mời cậu đều phải thêm mấy điều khoản vào hợp đồng.
Điều đầu tiên chính là: Không được gọi điện cho Bộ Công Thương.
Thời Duyệt không thể tin nổi, khi mà chiến dịch quét sạch/đen/xấu/ác của quốc gia đang diễn ra rầm rộ ở khắp mọi nơi, đoàn phim lại dám đến uy hϊếp cậu.
Mới lúc nãy, cậu còn vừa uống Coca vất vả lắm mới có được, vừa tận hưởng ánh nắng ấm áp và gió nhẹ buổi sáng. Bên tai nghe mấy anh chị nói cười, thỉnh thoảng bị gọi tên thì đáp lại một tiếng, không khí cả bàn rất hòa hợp.
Sau đó, một người đàn ông trung niên hơi béo, trông hơi bẩn, tóc cũng chẳng có nhiều xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy ông ấy cách một khoảng, dùng loa cầm tay ở đằng xa hét với bọn họ.
"Chú ý, các khách mời chú ý, bây giờ công bố quy định mới của đoàn phim. Trong thời gian ghi hình, các vị không được gọi điện cho Bộ Công Thương, tránh chiếm dụng tài nguyên công cộng. Nếu vi phạm quy định, đoàn phim sẽ tịch thu toàn bộ điện thoại của khách mời." Khi nói, ông còn cố ý dùng đôi mắt không mấy to của mình liếc Thời Duyệt một cái, rõ ràng là nhằm vào cậu.
Người đầu tiên phản ứng là Triệu Nhân, anh ta tiện tay cầm một cái đế lót ly bằng cỏ đập về phía người đàn ông kia, vừa cười vừa mắng: "Sao thế, đạo diễn Lý của chúng ta chơi không nổi nữa à? Bị Tiểu Duyệt chọc tức à?"
Nhưng đạo diễn Lý không hề có chút cảm xúc nào, thậm chí còn có chút ngang ngược: "Hoặc các người nộp điện thoại cho tôi cũng được."
Thời Duyệt nghe mà tròn mắt kinh ngạc, kéo kéo tay áo Trần Thư Ngữ: "Chị, họ như vậy không phải phạm pháp à? Đây rõ ràng là đe dọa trắng trợn mà! Còn định cướp điện thoại của chúng ta nữa!"
Nói đến đây, cậu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói: "Hành vi này có thể bị phạt tù từ ba năm trở lên đến mười năm trở xuống đấy!"
"Hay là các anh chị đưa điện thoại cho ông ấy đi, rồi em sẽ giúp các anh chị đưa ông ấy đến đồn, tiện tay em còn có thể nhận thêm một giải thưởng vì nghĩa cử cao đẹp nha. Chị, có lẽ không cần chị phải vất vả nâng đỡ em, em cũng có thể nổi tiếng rồi."