Phạm Tinh Quang sững người, không biết nghĩ đến điều gì, hắn có chút không tốt lành nói: "Tổ chương trình có."
Thời Duyệt bèn tìm một nhân viên chương trình: "Xin chào, cho hỏi có Coca không?"
"Có." nhân viên chương trình lạnh lùng nói: "Hai mươi tệ một lon."
Con ngươi của Thời Duyệt chấn động: "Hai mươi tệ?!"
"Đúng vậy." Nhân viên chương trình rất công tư phân minh: "Vì hiện tại kinh phí của các bạn là không, đề nghị dùng sức lao động đổi lấy tiền. Hai mươi tệ, đại khái là chặt hết mười bó củi ở góc tường là được."
"Hai tệ một lon Coca mà anh lại bán hai mươi, sao anh không đi cướp đi!" Thời Duyệt cuối cùng cũng hoàn toàn phát điên, cậu dứt khoát lấy điện thoại ra, điên cuồng bấm màn hình.
Phạm Tinh Quang đứng sau cậu vốn định xem kịch vui tò mò hỏi: "Cậu làm gì vậy Thời Duyệt?"
"Tớ tìm số điện thoại của cục quản lý thị trường, hành vi của bọn họ đã vi phạm luật giá của nước ta, là người nộp thuế hợp pháp và là công dân tốt, tớ có nghĩa vụ tố cáo bọn họ..."
Vừa nói xong, Thời Duyệt chính nghĩa đã bấm xong số, nhìn thấy động tác sắp bấm gọi của cậu không chút do dự. Nhân viên chương trình lập tức hoảng hốt, vội vàng xông lên, kịp thời ngăn cản Thời Duyệt.
"Anh hùng, anh hùng, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động!" Anh ta không muốn vì một chương trình mà đưa mình, à không, đưa đạo diễn vào đồn cảnh sát!
"Không có gì để nói, hủy diệt đi nhanh lên!" Thời Duyệt vô cùng kiên định muốn thực hiện nghĩa vụ của một công dân tốt.
"Đừng đừng đừng, không phải chỉ là Coca thôi sao, tặng cậu một lon, không lấy tiền được không..." Giọng điệu này thiếu chút nữa là nũng nịu cầu xin rồi.
"Không được, phải năm lon, làm lạnh!" Thời Duyệt rất có nguyên tắc giơ năm ngón tay.
"Được được được, cậu đừng kích động, tôi gọi người mang Coca đến cho cậu!"
Phạm Tinh Quang bên cạnh sớm đã há hốc mồm, ngây ngốc nhìn nhân viên chương trình đặc biệt sợ hãi chạy đi lấy Coca, không lâu sau lại chạy lại đây cung kính đưa một túi Coca cho Thời Duyệt.
Tổ chương trình không biết thương xót người lại sợ cục quản lý thị trường ư?!
Tổ chương trình keo kiệt độc ác lại có ngày nhượng bộ ư?!
Tổ chương trình tàn nhẫn lại có lúc phải chịu thiệt ư?!
Khoảnh khắc này, Phạm Tinh Quang bị tổ chương trình áp bức bấy lâu như mở ra cánh cửa thế giới mới, chỉ cảm thấy Thời Duyệt cầm Coca, tươi cười rạng rỡ, cả người tỏa sáng.
Thời Duyệt vừa lòng cầm được Coca ướp lạnh, cuối cùng lại nở nụ cười rạng rỡ, lấy một lon nhét vào tay Phạm Tinh Quang, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài đình nghỉ mát gặp mấy anh chị.
"Coca đây ạ." Đứa trẻ rất công bằng chia cho mỗi người một lon, sau đó tự tìm một chỗ ngồi xuống, mở nắp uống một ngụm lớn, thoải mái đánh ợ một cái.
Triệu Nhân, Ngô Nguyên Minh và Trần Thư Ngữ nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Triệu Nhân đi trước hỏi: "Không phải, Coca này lấy ở đâu thế?"
"Đoàn phim cho đấy ạ." Thời Duyệt thở dài thỏa mãn: "Ngon quá!"
"Đoàn phim keo kiệt như vậy, sao có thể cho em uống Coca miễn phí được chứ!" Ngô Nguyên Minh nhìn về phía Phạm Tinh Quang đang từ từ đi đến, chỉ tay về phía hắn hỏi: "Tinh Quang, em nói xem, cuối cùng là thế nào?"
Phạm Tinh Quang mơ mơ màng màng nói: "À, Coca à... là Thời Duyệt uy hϊếp đoàn phim mới có..."
"Đừng nói bậy, tớ là công dân tốt, sao có thể làm chuyện đê tiện như uy hϊếp người khác được!" Thời Duyệt lập tức thanh minh cho mình, cậu là công dân lương thiện mà!