"Năm tệ." Đạo diễn Lý trực tiếp vô tình giảm thêm một tệ.
Nhìn Thời Duyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực, đạo diễn Lý cuối cùng cũng tìm lại được sự tự tin của mình khi là đạo diễn lớn của ê-kíp chương trình, nắm giữ quyền sinh quyền sát của các khách mời. A, đây mới là biểu cảm mà một khách mời nên có chứ! Tiếp theo cậu sẽ làm gì đây, Thời Tiểu Duyệt? Ông ta rất mong chờ nhìn Thời Duyệt, trực giác mách bảo ông ta, đứa trẻ này chắc chắn sẽ làm ra chuyện đặc biệt.
Trong dự đoán nhưng cũng ngoài dự đoán, Thời Duyệt lại một lần nữa không theo lẽ thường. Mắt cậu đảo một vòng rồi đột nhiên nói: "Đạo diễn, ông chờ một chút, tôi muốn suy nghĩ một chút. Trước tiên ông đừng động vào những quả bí đỏ này, tôi nghĩ xem có nên bán không."
Đạo diễn Lý lại ung dung tự tại nói: "Ngoài ê-kíp chương trình ra, sẽ không còn ai muốn mua bí đỏ của hai người nữa đâu. Huống hồ, cho dù có người muốn mua thì cũng không chữa được cháy gần đâu. Thời Tiểu Duyệt, cậu nghĩ kỹ vào nhé!"
Nhưng Thời Duyệt không để ý đến ông mà kéo Phạm Tinh Quang lên phòng, còn đóng cửa nhốt cả hai quay phim của họ ở bên ngoài. Các quay phim cũng không nhất quyết đòi vào, dù sao trong phòng cũng có camera, đợi sau khi ghi hình xong cắt ghép lại với nhau là được.
Phạm Tinh Quang ngơ ra: "Thời Duyệt, cậu kéo tớ lên đây làm gì?"
Nhưng Thời Duyệt kéo cậu rồi hạ giọng nói: "Phạm Tinh Quang, tớ hỏi cậu, cậu có thấy ê-kíp chương trình quá đáng không?"
"Quá đáng chứ!" Phạm Tinh Quang không chút do dự trả lời.
"Vậy đạo diễn thì sao?"
"Đó là người quá đáng nhất."
"Đúng không, đạo diễn chính là nguồn gốc của mọi điều xấu xa, là hiện thân của sự độc ác, cậu đồng ý với điểm này chứ?" Thời Duyệt từ từ lôi kéo.
Phạm Tinh Quang chỉ thiếu điều giơ cả tay lẫn chân đồng ý: "Thế thì tớ chắc chắn đồng ý một trăm phần trăm rồi, tớ không biết đã chịu lỗ bao nhiêu vì ông ta nữa!"
"Đúng không." Giọng nói của Thời Duyệt đặc biệt chậm rãi, đôi mắt chăm chú nhìn Phạm Tinh Quang: "Ông ta áp bức chúng ta như vậy, vốn dĩ là chủ nghĩa tư bản, chẳng có chút nhân đạo nào cả."
"Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng. Phạm Tinh Quang, tớ hỏi cậu, cậu có muốn phản kháng lại bọn tư bản độc ác không? Có muốn thực hiện xã hội đại/hòa không?"
Phạm Tinh Quang vô thức gật đầu: "À... muốn chứ..."
"Tốt, vậy cậu sẽ giúp tớ chứ?" Thời Duyệt tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
Đôi mắt đẹp đẽ như chứa một dòng suối trong veo ấy tràn đầy sự mong đợi và tin tưởng, Phạm Tinh Quang như mất trí liền gật đầu theo bản năng.
"Tốt lắm!" Thời Duyệt vui vẻ vỗ vai Phạm Tinh Quang: "Chúc mừng cậu, tư tưởng giác ngộ của cậu lại lên một tầm cao mới!"
"Được rồi, bây giờ cậu hãy làm theo lời tớ nói trước..."
Phạm Tinh Quang mơ mơ hồ hồ, hắn cũng không hiểu mục đích của Thời Duyệt đã đồng ý và làm theo chỉ dẫn của cậu. Cho đến khi bước ra khỏi phòng, hắn mới chậm chạp phản ứng lại nhưng lại nghĩ Thời Duyệt sẽ không hại mình, vẫn nên phối hợp xem thử thằng nhóc này bán thuốc gì đã.
Hắn gần như chạy đến trước mặt đạo diễn, vẻ mặt vội vàng, thở không ra hơi, hét lên: "Đạo diễn, Thời Duyệt, Thời Duyệt cậu ấy..."
Vừa nói, vừa chỉ tay về hướng phòng tạp vật.
"Cậu ấy sao thế? Có chuyện gì bất ngờ không?" Đạo diễn Lý có chút sốt ruột, nếu khách mời xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong chương trình của ông thì sau này ông không còn việc gì để làm nữa.