Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa

Chương 45:

Nhất thời, những nhân viên công tác xung quanh đều cảm thấy dở khóc dở cười nhưng lại đồng thời có chút mong đợi, đợi quả sầu riêng tiếp theo được đưa đến.

“Chị Đinh, có rất nhiều người hỏi mua sầu riêng của chúng ta, làm thế nào bây giờ?”

“Nói thật đi! Chúng ta cũng không thể lừa họ để rồi lại hỏng hết cả danh tiếng của mình.” Đinh Nhất Tâm nhớ đến tình huống lúc mua sầu riêng này lần trước: “Mà bên kia cũng nói là họ không chuyên buôn bán sầu riêng.”

...

“Muốn nữa à?” Tần Tinh vừa trở lại siêu thị thì nhận được tin tức của Ngụy Hiểu Song.

“Bên kia nói vậy, cậu tỉnh dậy rồi à?” Ngụy Hiểu Song thấy Tần Tinh trả lời thì lập tức nhắn lại: “Khoảng nửa tiếng nữa thì tôi đến lấy, cậu tắm rửa trước đi.”

“Được luôn, tiền này chắc chắn phải kiếm rồi. Vậy nửa tiếng nữa cậu đến đây đi.” Tần Tinh nhắn lại rồi cúi đầu nhìn quần áo bám bụi trên người mình, đi vào nhà tắm rửa mặt rồi thay bộ quần áo khác.”

Không ngoài dự đoán, dường như cây quả xung quanh khu rừng Hoàng Hôn tươi tốt lên không ít.

Tuy nhiên dưới tình huống không có “năng lượng quá cao”, những quả ăn được trên các loại cây ăn quả đa phần đều bị chim muông ăn hết, chỉ còn lại những trái cây có vỏ ngoài cứng rắn như sầu riêng mới còn nguyên vẹn không bị ảnh hưởng gì.

Khu rừng rậm này cũng có không ít sầu riêng.

Đám người Ngọc Nương phải dùng sầu riêng để đổi lấy khoai lang cho nên cô càng ngày càng có nhiều sầu riêng. Dù có để dành để ăn đến ngày tận thế cũng đủ. Bây giờ bán nhiều hơn chút, lấy tiền rồi còn có thể tích trữ thêm nhiều đồ khác nữa.

Sau hai ngày, lại bắt đầu có người lục tục đến chỗ cô mua sầu riêng. Người đến đều nói là do streamer giới thiệu, quả to thì tám trăm tám mươi tám, quả nhỏ hơn thì sáu trăm sáu mươi sáu. Sau khi báo giá xong họ lập tức trả tiền luôn, hầu như họ cũng đều là streamer trên nền tảng.

Qua hai ngày ngắn ngủi, chỉ bán ra có mười mấy quả sầu riêng nhưng thu nhập đạt hơn tám nghìn.

Mà mười mấy quả sầu riêng này, cô “mua” lại với giá vốn chỉ bằng khoai lang giá mấy chục đồng mà thôi.

Buôn một lời mười!

...

“Ăn ngon thật không thế? Với mối quan hệ của chúng ta, cậu phải nói thật cho tôi biết.”

“Ăn ngon thật mà! Thật đấy! Tôi nói với cậu này, đây tuyệt đối là miếng sầu riêng ngon nhất mà đời này tôi được ăn đó, có một không hai!!!” Đinh Nhất Tâm trả lời bạn mình rất nhanh: “Chỉ trong hai ngày thôi mà tôi đã giới thiệu bán được rất nhiều, người mua về ai cũng nói là ngon. Tôi còn định mua thêm hai quả nữa đây này.”

“Thật à? Đưa tôi danh thϊếp, tôi cũng muốn mua hai quả ăn. Để tôi xem sầu riêng được các cậu khen là ngon nhất này có mùi vị như thế nào.”

“Link → danh thϊếp. Nhưng mà giá hơi đắt xíu, trung bình khoảng một trăm đồng một cân đấy.”

“Không đắt, chỉ cần ăn ngon thì chẳng đắt chút nào!”



Trương Thanh là một người làm công bình thường, cũng không có sở thích gì đặc biệt với trái cây, chỉ duy nhất có mỗi sầu riêng là cực kỳ thích, chỉ cần trên thị trường đến mùa sầu riêng, dăm bữa nửa tháng là lại mua một quả sầu riêng. Nếu không phải giá sầu riêng quá đắt thì ngày nào cô ấy cũng có thể ăn sầu riêng.

Với cả, những đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng không hề thích ăn sầu riêng, căn cứ vào nguyên tắc “yêu mến đồng nghiệp”, cô ấy rất ít khi mang sầu riêng đến phòng làm việc để ăn.

Trưa nay, cô ấy vẫn xuống ăn cơm, ăn cơm xong thì lên phòng làm việc như mọi ngày. Thế nhưng cô ấy còn chưa đến cửa phòng làm việc thì đã ngửi thấy một mùi sầu riêng nồng nặc. Mùi thơm ấy dù thế nào đi nữa thì cô ấy cũng sẽ không nhận sai.

“Ai mua sầu riêng vậy? Thế mà không gọi tớ một câu.” Chắc chắn là đồng nghiệp đã mua sầu riêng nên từ xa cô ấy đã cười hỏi.

Trong một năm cũng thi thoảng sẽ có vài ba lần có người mang sầu riêng đến phòng làm việc như vậy. Đồng nghiệp toàn là những người thân thiết nên dù không thích thì họ cũng sẽ không nói gì, chỉ là trêu chọc tình yêu đối với sầu riêng của mấy người kia mà thôi