Siêu Thị Vạn Vật Bắt Đầu Từ Tích Trữ Hàng Hóa

Chương 46:

Vừa vào phòng làm việc, cô ấy lập tức thấy đồng nghiệp đang đứng trước chiếc bàn trống rỗng: “Tiểu Lý? Cậu mua sầu riêng á?”

“Chính là cô ấy mua đấy, ha ha ha! Thật không ngờ Tiểu Lý bình thường nhìn thấy sầu riêng chỉ sợ tránh còn không kịp lại sẽ mua sầu riêng để ăn, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Một đồng nghiệp thích ăn sầu riêng khác phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng.

“Lần trước lúc tới xem livestream của bạn mình thì thấy mùi thơm quá, nên không nhịn được cũng mua một quả theo. Nhưng một quả to như thế, một mình tớ ăn không hết nên đành mang đến chia cho mọi người cùng nhau ăn. Tớ chỉ ăn một miếng nhỏ cho biết, còn thừa thì chia cho mỗi người một phần.” Tiểu Lý vừa nói chuyện vừa tách sầu riêng ra. Lập tức mọi người đều thấy khϊếp sợ: “Móa ơi, thật sự là sầu riêng báo ân nè!”

“Múi to quá!” Trương Thanh tiến lên, cảm thán: “Màu đẹp quá đi, chất của loại sầu riêng này chắc chắn rất tốt. Tiểu Lý à, cậu chia cho chúng tớ là bị thiệt đấy nha.”

“Nhưng tớ lại không thích ăn lắm, chỉ là đột nhiên thèm ăn thôi.” Tiểu Lý bĩnh tĩnh, tách vỏ sầu riêng xong, nhẹ nhàng nói: “Mọi người tự lấy đi, tôi không biết chia đâu.”

Lời vừa nói xong, Trương Thanh và một đồng nghiệp thích ăn sầu riêng khác lập tức không nhịn được mà gật đầu lên trước.

Quan hệ đồng nghiệp của họ cũng không tệ, bình thường cũng thường xuyên chia nhau để ăn. Hơn nữa quả thật Tiểu Lý không thích ăn sầu riêng. Trương Thanh cầm găng tay lên, lấy một miếng sầu riêng lên, chia một nửa cho một đồng nghiệp khác.

Lúc này Tiểu Lý cũng đã gỡ múi lên, sợ mình không ăn được nên chỉ lấy một miếng nhỏ.

“Thơm quá đi!”

Trương Thanh sắp mở miệng thì đã bị người ta nói trước, cô ấy quay đầu nhìn sang, không ngờ người vừa nói lại là Tiểu Lý từ trước đến giờ không thích ăn sầu riêng.

“Trước đây cậu chưa từng ăn sầu riêng à?” Trương Thanh nghĩ là Tiểu Lý không biết mùi vị của sầu riêng.

“Ăn rồi, nhưng trước kia không ngon thế.” Tiểu Lý kích động nói: “Nhưng quả sầu riêng này thơm thật đấy, cậu không thấy thế à? Hay là từ trước đến giờ sầu riêng các cậu ăn cũng có mùi vị như thế này?”

“Không đâu, không đâu.” Một đồng nghiệp khác lập tức lắc đầu: “Đây cũng là quả sầu riêng ngon nhất mà tôi từng ăn. Sầu riêng trước kia cũng ngon nhưng không giống như quả này, vừa mềm vừa thơm, còn có một mùi vị mà những loại sầu riêng bình thường không có được. Tớ không nói cụ thể được đó là mùi vị gì nhưng thật sự là loại sầu riêng khác không có được. Trương Thanh, cậu cảm thấy thế nào?”

“Ừm, ừm, ăn rất ngon. Tớ cũng cảm thấy đây là quả sầu riêng mà ngon nhất mà tớ từng ăn. Tiểu Lý, cậu mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua.” Trương Thanh cắn hai ba miếng ăn nốt chỗ sầu riêng còn lại. Thấy Tiểu Lý đang ăn nhiệt tình nên ngại động vào miếng sầu riêng cuối cùng.

Tiểu Lý không thích ăn thì không sao, nhưng nếu cô ấy cũng thích ăn thì chắc chắn không thể cướp của người tốt được.

“Chút nữa tớ đưa địa chỉ cho cậu. Người ta không bán trên mạng mà chỉ có thể nhắn tin riêng.” Tiểu Lý cũng đã ăn xong miếng sầu riêng nhỏ trên tay: “Chỉ là giá hơi đắt, một quả sầu riêng này có giá sáu trăm sáu mươi sáu đồng.”

“Giá vậy thì đắt thật…” Trương Thanh hơi chần chừ. Thế nhưng nhìn sầu riêng trên bàn, cô ấy vẫn chưa thấy thỏa mãn: “Nhưng cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu so với giá sầu riêng đầu mùa, cố một tí cũng mua được, cậu gửi cho tớ đi.”

“Tớ, tớ, tớ cũng muốn.”

“Được, để tớ gửi cho các cậu, chỗ còn lại…” Tiểu Lý chỉ vào chỗ sầu riêng còn lại.

“Cậu tự ăn đi, chào mừng cậu lọt hố sầu riêng.” Trương Thanh cười rồi cởi găng tay xuống, vứt vào thùng rác rồi quay lại trêu chọc: “Nhưng mà lần đầu tiên mà cậu đã ăn sầu riêng ngon thế này, sợ là những quả sầu riêng khác không vào nổi miệng cậu đâu.”

“Vậy thì tớ lại tiếp tục mua ở nhà này, giá tiền cũng tạm, tớ có thể chấp nhận được.” Tiểu Lý vừa nói, vừa cầm một miếng sầu riêng lớn đưa vào miệng, một miếng đã cắn một nửa múi, nheo mắt lại thỏa mãn.

...

"Bao nhiêu quả?"

"Tổng cộng có năm mươi ba quả." Ngụy Hiểu Song thống kê xong số lượng khách muốn sầu riêng: "Có phải nhiều quá không? Có đủ không đấy?"

"Có!" Tần Tinh hoảng hốt gật đầu: "Năm mươi ba quả sầu riêng, nếu như cứ bán theo giá sáu trăm sáu mươi sáu đồng một quả thì tổng cộng có…”

Cô vội vàng lấy máy tính ra ấn, chỉ chốc lát sau đã có được kết quả.

"Bằng 35298."