Hạ Hòa cảm thấy không phải như vậy, nhà cô bé cúng tổ tiên cũng không cho cô bé đi, nói là con gái, năm ngoái cô bé vừa khóc vừa đòi đi, kết quả bị đánh một trận, từ đó về sau cô bé không bao giờ đòi đi cúng tổ tiên nữa. Cô bé cảm thấy có lẽ tổ tiên cũng không cần tấm lòng hiếu thảo của cô bé.
Trần Nhã đi trước, Hạ Hòa đi theo sau.
Trần Nhã lấy chậu rửa mặt, đổ nước nóng vào cho cô bé: "Rửa mặt đi."
Hạ Hòa ngoan ngoãn cúi người rửa mặt, trước mặt Trần Nhã, cô bé luôn rất ngoan ngoãn.
Rửa mặt xong, Trần Nhã đi hâm nóng thức ăn, bưng ra bàn.
"Ăn đi." Trần Nhã nói.
Hạ Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm. Ăn xong, dọn dẹp sạch sẽ.
Trần Nhã dẫn Hạ Hòa vào phòng mình, Trần Nhã có một anh trai và một em trai, vì vậy chị ấy có phòng riêng.
Căn phòng của Trần Nhã đối với Hạ Hòa mà nói chính là hộp báu, cái gì cũng có, Hạ Hòa thích nhất là chồng sách có hình vẽ đẹp mắt kia.
Tuy Hạ Hòa không biết chữ, nhưng Trần Nhã sẽ kể chuyện cho cô bé nghe, Hạ Hòa rất thích nghe kể chuyện, đủ loại câu chuyện khác nhau.
Sách truyện của Trần Nhã là do giáo viên tặng cho chị ấy, Trần Nhã nói con của giáo viên không thích xem nên đã cho chị ấy.
Hạ Hòa cảm thấy Trần Nhã thật giỏi, chị ấy biết nhiều chữ như vậy, cô bé hy vọng sau này mình cũng có thể biết nhiều chữ như vậy. Như vậy là có thể đọc được rất nhiều rất nhiều câu chuyện rồi.
Trần Nhã tùy tiện lấy một cuốn sách đặt trước mặt: "Hôm nay kể chuyện "Vịt con xấu xí" nhé."
Hạ Hòa gật đầu, đôi mắt tràn đầy mong đợi, ánh mắt ấy khiến Trần Nhã rất hài lòng, ánh mắt ngây thơ pha lẫn khao khát muốn biết kia.
Trần Nhã hắng giọng bắt đầu câu chuyện ngày hôm nay: "Ngày xửa ngày xưa, có một chú vịt con xấu xí...cuối cùng chú ta đã biến thành thiên nga trắng."
Giọng Trần Nhã hơi khàn, Hạ Hòa từ đầu đến cuối đều im lặng lắng nghe, hôm nay có vẻ hơi khác thường.
Mọi khi nghe chị kể chuyện, cô bé luôn hỏi han đủ điều, hôm nay lại im lặng quá mức.
"Sao thế?" Trần Nhã cúi đầu nhìn cô bé hỏi.
Hạ Hòa mở to mắt nhìn chị: "Vịt con xấu xí sẽ biến thành thiên nga trắng đúng không ạ?"
Trần Nhã gật đầu: "Đúng vậy."
Hạ Hòa hơi ngại ngùng cười: "Vậy bây giờ em là vịt con xấu xí, sau này em sẽ biến thành thiên nga trắng sao?"
Trần Nhã cúi đầu suy nghĩ một chút rồi khẳng định: "Sẽ."
Hạ Hòa rất vui vẻ: "Như vậy là mẹ sẽ không bao giờ chê em xấu nữa."
Cô bé kích động nắm lấy tay Trần Nhã: "Làm sao để em có thể biến thành thiên nga trắng?"
Trần Nhã cũng không biết, chị nhìn cuốn sách trong tay, không chắc chắn lắm nói: "Chăm chỉ học hành đi. Chăm chỉ học hành sẽ biến thành thiên nga trắng."
Đối với lời nói của Trần Nhã, Hạ Hòa luôn tin tưởng tuyệt đối: "Em nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau đó biến thành thiên nga trắng cho bọn họ xem."
Lúc này Trần Nhã mới nhớ ra Hạ Hòa đã bảy tuổi rồi, đến tuổi đi học rồi, theo lý mà nói thì nên đi học rồi.
Chị ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hòa: "Em đã đến tuổi đi học rồi." Chị nói.
Hạ Hòa chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô bé lúc này mới nhớ ra chị gái đều đã đi học rồi, tại sao cô bé vẫn chưa được đi học, bị Trần Nhã hỏi như vậy, cô bé mới ý thức được vấn đề này.
"Em sẽ hỏi mẹ, em muốn đi học rồi chị Trần Nhã."
Nghĩ đến việc mình sắp được đi học, cô bé có chút kích động, giọng nói cũng mang theo niềm vui: "Em đi học rồi sẽ ngày nào cũng đi cùng chị."
Trần Nhã "Ừ" một tiếng.
Hôm nay Mạnh Vi rất ngoan, những gì Thẩm Dịch ra hiệu cô đều hiểu.
Thẩm Dịch nửa kéo nửa lôi cô đến nhà Thẩm Thu.
Thẩm Thu vừa mở cửa đã thấy Thẩm Dịch giữa trời đông giá rét chỉ mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh mà cô ta cho cùng Mạnh Vi đứng sau cậu.
Nhà họ có lỗi với Mạnh Vi, một sinh viên đại học đàng hoàng bị mẹ cô lừa gả cho đứa em trai nghiện rượu của cô ta.
Mạnh Vi trước đây vẫn bình thường, cho đến một lần bỏ trốn, khi đó Thẩm Dịch mới ba tháng tuổi, cô ấy cõng Thẩm Dịch chạy trốn, nếu không phải Thẩm Dịch khóc trên lưng cô ấy bị phát hiện, có lẽ cô ấy đã thực sự chạy thoát.
Bị bắt về, Mạnh Vi bị Thẩm Vũ đánh hỏng đầu óc, lúc tỉnh lúc mê, gần đây lại càng hay lên cơn.
Thẩm Thu cũng biết, mẹ cô ta vừa mất, Thẩm Dịch và Mạnh Vi không bị chết đói thì cũng bị Thẩm Vũ đánh chết, nhưng cô ta không làm gì được, bản thân cô ta sống cũng đã rất chật vật rồi.
Thẩm Dịch không nói gì, cứ đứng im ở cửa.
Thẩm Thu vào nhà lấy hai cái áo khoác cho cậu mặc, rồi lấy chút đồ ăn cho hai người.
Thẩm Dịch nhận đồ nhưng không đi, cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thu.
Thẩm Thu thở dài: "Cháu muốn làm gì?"
Thẩm Dịch không nói.
Thẩm Dịch không thích nói chuyện, thậm chí có thể nói là cậu bé như một người câm, từ chối giao tiếp với mọi người.
Thẩm Thu kiên nhẫn hỏi lại: "Sao vậy?"
Thẩm Dịch chỉ Mạnh Vi rồi thốt ra hai chữ: "Bệnh viện." Cậu dừng lại một chút, rồi khởi động lại hệ thống ngôn ngữ của mình, nói năng lộn nhộn: "Cô, cầu xin cô, bệnh viện."