Cô bé cảm thấy Thẩm Dịch hơi ngốc, bóc vỏ rồi mà cũng không biết ăn, cô bé lại nhìn Mạnh Vi, đột nhiên cảm thấy Thẩm Dịch ngốc cũng là chuyện bình thường.
Mạnh Vi cũng học theo cô bé, nhét quả quất vào miệng, Thẩm Dịch thì không dứt khoát như vậy, cậu nhìn quả quất trong tay rồi lại nhìn Hạ Hòa.
Hạ Hòa bị cậu nhìn đến ngơ ngác, ngay cả ăn cũng không biết, ngốc vậy sao?
Cô bé nhìn Mạnh Vi, Mạnh Vi đang cười hì hì.
Bộ não bảy tuổi của Hạ Hòa không thể hiểu được ý tứ trong mắt Thẩm Dịch, cô bé chỉ có thể học theo giọng điệu bà nội dỗ dành Hạ Thiên mà dỗ dành Thẩm Dịch: "Ngoan nào, ăn quất có được không?"
Hạ Hòa cảm thấy mình học không giống, nhưng Thẩm Dịch ngẩn người một lúc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô bé, Hạ Hòa cảm thấy Thẩm Dịch thật sự quá ngốc, cô bé lại nói: "Cháu ngoan, ăn quất mau lớn nào."
Cuối cùng Thẩm Dịch cũng cầm quả quất lên cho vào miệng, Hạ Hòa thở phào nhẹ nhõm, cô bé cảm thấy dỗ dành người khác thật sự rất khó.
Đợi đến khi Thẩm Dịch và Mạnh Vi đều ăn hết quả quất trong tay, Hạ Hòa cảm thấy mình đã làm được một việc tốt, cô bé ra ngoài đã lâu mà nhà vẫn chưa có ai đến tìm.
Bụng Hạ Hòa kêu lên ùng ục, cô bé đứng dậy phủi tuyết trên mông, chuẩn bị về nhà.
Thẩm Dịch vẫn luôn nhìn cô bé chằm chằm, nhìn cô bé đứng dậy, nhìn cô bé phủi mông.
Hạ Hòa nói: "Tôi về nhà đây, hai người cũng mau về nhà đi, lạnh chết đi được."
Nói xong, Hạ Hòa liền bỏ đi.
Đèn trong nhà vẫn tắt, Hạ Hòa bật đèn lên, đồ đạc trên bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong nhà không có ai.
Hạ Hòa lúc này mới nhớ ra, hình như là sau khi ăn cơm tất niên sẽ đến nhà bà ngoại, chắc là đã đi rồi, Hạ Hòa cảm thấy mình nóng vội rồi, lẽ ra ăn cơm tất niên xong là được nhận tiền lì xì, nhưng năm nay xem ra là không có rồi.
"Lỗ rồi, lỗ rồi." Hạ Hòa lẩm bẩm, vì một cái đùi gà mà mất đi tiền lì xì, thật sự là quá thiệt thòi.
Cô bé kéo một chiếc ghế ra, mở tủ chén, trong tủ còn thức ăn thừa, đùi gà thì chắc chắn là không có rồi, bên ngoài trời đang đổ tuyết, nhiệt độ thấp, thức ăn nguội nhanh, đều đã đông cứng lại.
Lửa quá to, cô bé không hâm nóng thức ăn được, Hạ Hòa quyết định ăn tạm vậy, may mà cơm còn chưa nguội hẳn, cô bé tự mình xới một bát cơm, ăn kèm với thức ăn nguội.
Ăn xong, tự mình rửa bát, cô bé liền cởi giày leo lên giường, chị gái và em trai đều không có ở nhà, hôm nay cô bé ngủ một mình.
Bố mẹ cô bé không biết ngày mai có về không, nếu không về thì cô bé nên làm gì đây.
Hạ Hòa nghĩ ngợi rồi lại nghĩ đến Thẩm Dịch mà cô bé gặp hôm nay, Thẩm Dịch có làn da rất trắng giống mẹ cậu, không giống người trong làng, Hạ Hòa không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, có lẽ là nghe người lớn nói nhiều quá, rằng mẹ của Thẩm Dịch là người thành phố. Nhưng theo thẩm mỹ non nớt của Hạ Hòa, mẹ của Thẩm Dịch là người phụ nữ đẹp nhất làng, Thẩm Dịch cũng là đứa trẻ đẹp trai nhất làng, đáng tiếc là ngốc nghếch.
Hạ Hòa thở dài, Thẩm Dịch thật là uổng phí khuôn mặt đó, cô bé bắt đầu tưởng tượng nếu khuôn mặt của Thẩm Dịch ở trên người mình, có phải sẽ không bị mẹ chê xấu nữa không.
Hôm sau, khi Hạ Hòa tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, mặt trời đã lên cao, tuy có nắng nhưng vì tuyết đang tan nên rất lạnh.
Hạ Hòa tự mình mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Chị Trần Nhã nhà bên cạnh đã được nghỉ, cô bé không tự nhóm lửa được, định sang nhà chị xin ít nước nóng rửa mặt.
Trần Nhã hơn Hạ Hòa bốn tuổi, là người mà Hạ Hòa thích nhất trong làng, không chỉ xinh đẹp mà còn không chê bai Hạ Hòa, mọi người đều nói Hạ Hòa không biết giữ mồm giữ miệng, chỉ có chị ấy nói Hạ Hòa như vậy là tốt, dám mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Hạ Hòa rất thích chị ấy, nhưng khi bố mẹ ở nhà, Hạ Hòa không dám sang nhà chị ấy chơi, sẽ bị mắng.
Hạ Hòa dẫm lên lớp tuyết chưa tan hết, đi đến trước cửa nhà Trần Nhã, tay còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra.
"Tới rồi à?" Trần Nhã nói.
Hạ Hòa gãi đầu cười hì hì hai tiếng: "Sao chị biết em sẽ đến?"
Trần Nhã nghiêng người nhường đường cho cô bé vào nhà: "Hôm qua chị thấy bố mẹ em đến nhà bà ngoại rồi, nghe loáng thoáng hình như không thấy em, liền biết là em không đi."
Hạ Hòa "Ồ" một tiếng, nghiêng người bước vào nhà.
"Ăn cơm chưa?" Trần Nhã hỏi cô bé.
Hạ Hòa lắc đầu: "Chưa ăn, mặt cũng chưa rửa." Cô bé thò đầu vào trong nhà.
"Chỉ có mình chị ở nhà thôi, hôm nay phải cúng tổ tiên, chị không đi được, em không phải không biết."
Trần Nhã sức khỏe không tốt, ngay cả mùa hè cũng phải mặc áo bông dày cộp, người trong làng nói bát tự của chị ấy không tốt, không thể đến từ đường, sợ đυ.ng chạm đến tổ tiên.