Hòa Hòa

Chương 3: Quả quất

Hạ Hòa vẫn nhận ra Mạnh Vi, Mạnh Vi là người phụ nữ đẹp nhất làng, qua những lời bàn tán của người lớn, Hạ Hòa biết cô là người thành phố, lại còn là sinh viên đại học, Hạ Hòa không hiểu tại sao người thành phố, lại còn là sinh viên đại học như cô lại xuất hiện ở trong làng, lúc không lên cơn, Mạnh Vi trông rất ra dáng, ít nói, lại xinh đẹp.

Hạ Hòa dừng bước, thở hổn hển, cô bé đưa tay lên ngực thở dốc, miệng không nhịn được mà lên tiếng: "Cô dọa chết tôi rồi."

Mạnh Vi cũng bắt chước cô bé, dừng bước, vừa vỗ ngực vừa vỗ lưng, cười khúc khích.

Hạ Hòa nhìn dáng vẻ của cô, biết ngay là cô lại lên cơn, cô bé cũng chẳng buồn so đo nữa, ngồi xổm xuống thở dốc.

Nghỉ ngơi một lúc, cô bé nhìn về hướng nhà, tưởng tượng cảnh người nhà ra ngoài tìm kiếm cô, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.

Hạ Hòa có chút chán nản, cô bé ngồi xổm xuống, đưa tay vẽ vòng tròn, miệng lẩm bẩm: "Ra tìm tôi, không ra tìm tôi, ra tìm tôi, không ra tìm tôi..."

Mạnh Vi cũng ngồi xổm xuống theo, vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Lúc Thẩm Dịch tìm thấy Mạnh Vi thì nhìn thấy cô và Hạ Hòa đang ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, nền tuyết trắng xóa bị họ vẽ thành một đống vòng tròn méo mó không ra hình thù.

Thẩm Dịch chạy tới, trước tiên là đánh giá Mạnh Vi từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương mới nào, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Hòa thấy thái độ của cậu như vậy, vội vàng giải thích: "Vết thương trên đầu cô ấy không phải do tôi làm đâu, tôi không xấu xa như vậy."

Hạ Hòa đã vài lần nhìn thấy đám trẻ con trong làng bắt nạt Mạnh Vi, có lần cô bé lớn tiếng quát lên, kết quả bị mẹ cho một bạt tai vào gáy, mắng cô bé nhiều chuyện, Hạ Hòa không hiểu nổi phần lớn chuyện trên thế giới này, cô bé không hiểu tại sao lại phải đi bắt nạt một người phụ nữ thần trí không rõ ràng, cô bé cũng không hiểu tại sao làm việc tốt lại bị mắng, càng không hiểu tại sao cái đùi gà ở nhà lại phải nhường cho em trai.

Thẩm Dịch liếc nhìn cô bé một cái, giống như không nghe thấy gì, ngồi xổm xuống phủi tuyết trên người Mạnh Vi.

Hạ Hòa cảm thấy người này thật là bất lịch sự, Thẩm Dịch không bao giờ chơi với đám trẻ con trong làng, Hạ Hòa cũng chưa từng nghe thấy cậu nói chuyện, cô bé học theo dáng vẻ của Thẩm Dịch, ngồi xổm xuống nhìn Thẩm Dịch phủi tuyết trên người Mạnh Vi.

Hạ Hòa là một đứa trẻ hoạt bát và tự nhiên: "Anh có hiểu những gì tôi vừa nói không?" Cô bé hỏi.

Thẩm Dịch liếc nhìn cô bé một cái, không để ý đến cô bé, tiếp tục phủi tuyết trên người Mạnh Vi.

Hạ Hòa nhíu mày, cô bé không thích cảm giác bị phớt lờ này, cô bé lại hỏi một câu: "Anh có nghe thấy tôi nói chuyện với anh không?"

Lần này Thẩm Dịch thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô bé một cái.

Hạ Hòa hơi tức giận, cô bé mà tức giận là sẽ nói năng không suy nghĩ: "Anh bị câm à?" Cô bé lại hỏi.

Thẩm Dịch giống như không nghe thấy gì, lười phản ứng lại cô bé.

Hạ Hòa còn muốn nói gì đó thì nghe thấy một tiếng "bùm", có người đốt pháo hoa.

Có nhà đã ăn bữa cơm tất niên xong rồi, Hạ Hòa lúc này mới nhớ đến cái bụng của mình.

Cô bé sờ sờ quả quất đường trong túi, lại nhìn Thẩm Dịch đang cúi đầu phủi tuyết cho Mạnh Vi.

Cô bé lấy ra một quả quất bóc vỏ, Mạnh Vi nhìn chằm chằm vào quả quất trong tay cô bé, trên mặt cười hì hì.

Hạ Hòa vừa định cho vào miệng thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt trợn tròn như chuông đồng của Mạnh Vi đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trong túi còn hai quả, Hạ Hòa đấu tranh tư tưởng một chút, rồi đưa quả quất đã bóc vỏ cho Mạnh Vi.

Mạnh Vi rất vui, định đưa cho Thẩm Dịch, Thẩm Dịch quay đầu đi, Hạ Hòa nghe thấy câu đầu tiên cậu nói: "Em không cần, chị ăn đi."

Cái gì vậy, hóa ra không phải bị câm, Hạ Hòa nghĩ.

Nụ cười trên mặt Mạnh Vi biến mất, lại bắt đầu khóc hu hu.

Thẩm Dịch vẫn rất bướng bỉnh, đừng nói là ăn, ngay cả nhìn quả quất trong tay cô ấy cũng không thèm.

Mạnh Vi vừa khóc vừa nhìn Hạ Hòa, ậm ừ nói những lời mà Hạ Hòa không nghe rõ.

Lần đầu tiên trong đời, Hạ Hòa cảm nhận được thế nào là đau đầu như búa bổ, cô bé thò tay vào túi, sờ sờ hai quả quất còn lại, do dự hồi lâu.

Cuối cùng, cô bé lấy một quả ra, miễn cưỡng đưa cho Thẩm Dịch: "Cho anh."

Thẩm Dịch trợn tròn mắt nhìn cô bé, Hạ Hòa lại đưa quả quất về phía cậu: "Cho anh."

Thẩm Dịch ngẩn người một giây rồi nhận lấy quả quất.

Hạ Hòa thấy cậu nhận lấy lại hơi hối hận, cả ngày hôm nay cô bé chưa ăn gì, ba quả quất này vẫn là lúc ra khỏi nhà cô bé lấy, nhưng đã đưa cho người ta rồi, cô bé cũng không tiện lấy lại.

Cô bé lấy quả quất trong túi ra bóc vỏ, hai đứa trẻ một người lớn, ba người cứ thế ngồi xổm thành vòng tròn trên đất bắt đầu bóc quất, bóc xong Hạ Hòa liền cho vào miệng.

Ăn xong, cô bé ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch và Mạnh Vi, cả hai đều đang nhìn quả quất đã bóc vỏ trong tay cô bé.

Hạ Hòa nuốt quả quất trong miệng, nhìn bọn họ: "Ăn đi."