Cô bé khóc rất xấu, rõ ràng là con gái nhưng lại đen nhất nhà, chiếc áo bông cũ của chị gái mặc trên người cô bé trông thật thùng thình, giống như một bao tải không vừa vặn, tóc tai vì khó chải nên mẹ cô bé đã cắt cho cô bé kiểu đầu "phiên bản lỗi" của Hạ Thiên, trông như đám cỏ dại tua tủa.
Hạ Hòa vẫn không kiềm chế được cái miệng của mình, cô bé tủi thân nói: "Rõ ràng là con gắp được trước mà."
Hạ Long chưa bao giờ chịu nghe cô bé giải thích, ông chỉ tay ra cửa một lần nữa: "Cút ra ngoài."
Hạ Hòa cảm thấy cực kỳ tủi thân, len lén ngước nhìn Hạ Long.
Khuôn mặt Hạ Long đầy vẻ không vui, cô bé lại len lén nhìn biểu cảm của những người khác trong nhà.
Trên mỗi khuôn mặt đều là sự không đồng tình và trách móc, không một ai đứng về phía cô bé.
Hạ Hòa cảm thấy mình không sai, cô bé chạy vụt ra ngoài.
Tuyết rơi rất dày, mỗi bước chân đều in hằn dấu giày.
Hạ Hòa đưa tay lau mặt, cố kìm nén nước mắt sắp trào ra.
Tết âm lịch, chú chó vàng thường ngày hay chạy theo cô bé hôm nay cũng không ngồi chờ cô bé ở chỗ cũ, chắc là cũng về nhà ăn tết rồi.
Hạ Hòa đi về phía đầu làng, cô bé nghĩ nếu mình lạc đường thì để cho bọn họ hối hận.
***
Thẩm Vũ giáng một cái tát khiến khóe miệng Mạnh Vi rớm máu, Thẩm Dịch trốn trong góc, cậu bé quá gầy, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo đồng phục rộng thùng thình, đó là do cô cho, là áo của con gái lớn nhà cô.
Lạnh quá, lạnh đến mức hàm răng Thẩm Dịch run lên cầm cập, cậu bé không biết mình đang sợ hãi hay là đang lạnh, cậu chỉ biết mình không ngừng run rẩy.
Tiếng khóc nức nở của Mạnh Vi truyền đến tai cậu, cậu ngước nhìn hai người đang đánh và bị đánh, gió lạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, Thẩm Dịch rùng mình, cố gắng co ro trong chiếc áo rộng thùng thình.
Khuôn mặt Mạnh Vi đã bắt đầu sưng lên, khóe miệng còn vương máu, nằm trên đất vừa khóc vừa cười.
Thẩm Vũ bước tới, giơ chân định đạp lên người cô.
Thẩm Dịch lao đến trước mặt Mạnh Vi, giơ tay đỡ lấy cái tát sắp giáng xuống của Thẩm Vũ, do suy dinh dưỡng lâu ngày nên cậu bé thấp hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, một cước của Thẩm Vũ đã khiến cậu ngã nhào xuống đất.
Đau quá, Thẩm Dịch cảm giác như xương mình đã gãy mất rồi.
Tinh thần Mạnh Vi vốn đã không ổn định, bị Thẩm Vũ dọa như vậy càng trở nên bất ổn hơn.
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Dịch đang nằm sõng soài trên đất không dậy nổi, ban đầu là khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, sau đó lại bắt đầu cười ha hả, cười một lúc rồi bò dậy chạy ra ngoài.
Thẩm Dịch cố gắng gượng dậy đuổi theo cô, tuyết đã ngừng rơi, gió thổi vù vù, át đi tiếng chửi rủa sau lưng của Thẩm Vũ.
Thẩm Dịch cảm thấy toàn thân lạnh buốt, Mạnh Vi đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại dấu chân trên mặt đất, cậu ngồi xổm xuống một lúc để cơn đau dịu bớt.
Hai năm nay, Mạnh Vi cứ lúc tỉnh lúc mê, cách đây không lâu, Thẩm Dịch phát hiện ra khi Mạnh Vi lên cơn, lũ trẻ trong làng sẽ ném đá vào cô, mấy hôm trước còn bị ném vỡ đầu, tuy vết thương không lớn nhưng chảy rất nhiều máu.
Thẩm Dịch hít sâu hai hơi, cái lạnh thấu xương khiến cơn đau trên người cậu dịu đi đôi chút, cậu men theo dấu chân của Mạnh Vi mà đi tiếp.
Hạ Hòa đi đến đầu làng liền chùn bước, gió lạnh tạt vào mặt khiến cô bé đau rát, phía sau là ánh đèn le lói, phía trước là một màu đen kịt.
Hạ Hòa nhấc chân định bước tiếp rồi lại rụt về, lại nhấc chân lên.
Thử đi thử lại ba lần như vậy, cô bé quyết định không miễn cưỡng bản thân nữa, bèn tìm đại một chỗ ngồi xổm xuống.
Nếu lúc này bố mẹ ra ngoài tìm cô bé, cô bé sẽ theo họ về nhà.
Cô bé ngồi xổm trên mặt đất, tay vô thức vẽ vòng tròn trên nền tuyết.
Cô bé bắt đầu tưởng tượng nếu người nhà đi tìm cô, cô sẽ tố cáo sự thiên vị của họ như thế nào, sau đó là tố cáo luôn những hành vi xấu xa thường ngày của Hạ Thiên.
Cô bé mải mê tưởng tượng đến mức không nhận ra có thêm một người ngồi xuống bên cạnh.
Mạnh Vi với vết thương rướm máu trên trán, ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Hòa, bỗng nhiên cười khúc khích.
Đến khi Hạ Hòa hoàn hồn lại thì nhìn thấy Mạnh Vi đang ngồi bên cạnh cười ngây ngô.
"Á! Ma... ma kìa!!!"
Cô bé sợ hãi bật dậy, co chân chạy thục mạng: "Cứu tôi với!!"
Mạnh Vi cũng đứng dậy theo, vừa chạy theo cô bé trên nền tuyết vừa phát ra những tiếng ú ớ kỳ lạ.
Hạ Hòa vừa chạy vừa hét suốt mười mấy phút, Mạnh Vi vẫn bám theo sau không rời.
Chạy một mạch mười mấy phút, Hạ Hòa mệt đến mức thở không ra hơi, cô bé lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn, càng nhìn càng thấy quen mắt, cô bé bèn chậm bước, Mạnh Vi với mái tóc rối bù, khuôn mặt trắng bệch trông thật sự rất đáng sợ.