Tết năm nay náo nhiệt hơn mọi năm.
Ông bà ngoại và gia đình cậu đến, khiến cho căn nhà vốn đã chật chội của nhà họ Hạ càng thêm chật ních.
Hạ Hòa vốn đang ngồi xổm trên đất xem em trai và em gái đánh nhau, thấy mẹ lấy khay quýt mua hôm kia bày lên bàn, cô bé liền đứng dậy chộp lấy mấy quả bỏ vào túi.
Chị gái và bà ngoại bê mâm cơm tất niên ra chiếc bàn ở sân, Hạ Hòa đã sớm đói meo rồi, cô bé chạy đến đứng bên bàn, chỉ chờ người lớn nói một câu "Ăn cơm thôi" là xong.
Bà bưng đĩa gà luộc đặt lên bàn, Hạ Hòa nuốt nước miếng ừng ực.
Cô bé liếc mắt nhìn, đầu gà vẫn còn.
Bà bế Hạ Thiên đang ngồi xổm trên đất lên, ôm vào lòng.
Hạ Hòa không rời mắt khỏi đầu gà, năm nay đến lượt cô bé rồi chứ nhỉ, năm ngoái là em trai, năm kia cũng là em trai, năm nay phải đến lượt cô bé chứ.
Gà nhà họ Hạ luôn được chia phần rõ ràng, phần nào thuộc về ai đã được phân chia từ sớm rồi.
Người lớn lần lượt ngồi vào bàn, Hạ Hòa không để ý nghe xem họ nói gì, trong đầu cô bé lúc này chỉ có mỗi đầu gà mà thôi.
Chờ đến khi nghe thấy bố nói "Ăn cơm thôi", cô bé liền vươn đũa gắp lấy đầu gà.
"Bà ơi, nó gắp mất đầu gà của con rồi."
Giọng nói của Hạ Thiên khiến tâm trạng tốt đẹp của cô bé tiêu tan quá nửa, cô bé giả vờ như không nghe thấy, gắp đầu gà định cho vào miệng.
"Mẹ ơi, đầu gà của con." Giọng nói mè nheo của Hạ Thiên khiến đầu cô bé muốn nổ tung.
Đầu gà còn chưa kịp cho vào miệng đã bị bà cướp mất, lúc Hạ Hòa kịp phản ứng thì đầu gà đã nằm gọn trong bát của Hạ Thiên.
Hạ Hòa tức giận nhảy dựng lên, định giật lại từ trong bát cậu em cái đầu gà vốn thuộc về mình.
Bàn tay vươn ra liền bị ai đó đánh cho một cái rõ đau, Hạ Hòa đau đớn rụt tay về.
"Bà nội xem nó kìa." Giọng điệu hả hê của Hạ Thiên càng khiến Hạ Hòa thêm bực bội.
Cô bé không nói gì, lại vươn đũa vào bát cậu em, Hạ Thiên bưng bát cơm rúc vào lòng bà nội: "Bà nội xem nó kìa."
Cậu em càng kêu to, Hạ Hòa càng bực bội. Đũa cô bé vươn tới bát Hạ Thiên, đầu gà vừa cướp được suýt chút nữa đã rơi vào bát Hạ Hòa.
"Con không cho, đây là của con." Hạ Thiên òa khóc, cậu bé vốn dĩ đã có giọng to, khóc ré lên khiến tai Hạ Hòa muốn điếc.
Cơn đau từ cái đánh vào mu bàn tay khiến theo phản xạ, cô bé buông lỏng đũa, đầu gà vừa gắp lên lại rơi tõm vào bát Hạ Thiên.
Mẹ Hạ cầm đũa đứng trước mặt Hạ Hòa: "Con tranh giành với em làm gì?"
Hạ Hòa trừng mắt, bất mãn cãi lại: "Sao lại không được chứ, con gắp được trước mà."
Một cái tát giáng xuống lưng, Hạ Hòa ngã dúi về phía trước: "Nó muốn thì cho nó đi, đang ăn tết nhất đừng có ép tao đánh mày."
Hạ Hòa mặc kệ, cô bé không học theo được cái trò ăn vạ lăn lộn của Hạ Thiên, chỉ có thể trừng mắt lặp lại câu: "Con gắp được trước, gắp được rồi thì là của con."
Nói xong, Hạ Hòa lại định lao về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên thè lưỡi với cô bé, rúc sâu hơn vào lòng bà nội.
"Ôi chao, người ta đã bỏ vào bát rồi, chỉ là cái đầu gà thôi, cho nó đi." Bà nội lên tiếng.
"Con cũng bỏ vào bát rồi mà, không cho, con gắp được trước." Hạ Hòa phản bác.
Bà nội nhìn bố Hạ: "Ông xem nó kìa, chỉ vì một cái đầu gà mà nổi cơn tam bành."
Hạ Hòa không phục: "Rõ ràng là con gắp được trước, dựa vào đâu mà cho nó, năm ngoái là của nó, năm kia là của nó. Năm nay vẫn là của nó."
Mẹ cô bé giáng một cái tát lên đầu: "Cái miệng của mày định ngậm lại được không hả?"
"Là con gắp được trước thì phải là của con."
Bố Hạ đứng dậy, bước tới đứng trước mặt Hạ Hòa: "Hôm nay con có định ăn cơm không?"
Thân hình cao lớn của ông tạo ra một áp lực không nhỏ cho cô bé Hạ Hòa mới 7 tuổi, Hạ Hòa luôn sợ bố, nhưng cô bé lại không bao giờ chịu nhận thua.
Cô bé cúi đầu lầm bầm: "Rõ ràng là con gắp được trước mà."
"Ăn được thì ăn, không ăn được thì cút ra ngoài." Giọng Hạ Long rất lớn, cả nhà đều nhìn về phía này.
Hạ Hòa luôn không thể kiểm soát được cái miệng của mình, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, miệng đã nhanh nhảu: "Rõ ràng là con gắp được trước, mọi người đều thiên vị."
Cái tát giáng xuống mông, Hạ Hòa còn chưa kịp phản ứng, cơn đau hòa lẫn tủi thân khiến nước mắt cô bé tuôn rơi: "Mọi người đều thiên vị."
"Cút ra ngoài." Hạ Long chỉ tay ra cửa, quát lớn với Hạ Hòa.
Hạ Hòa không dám nhúc nhích, cô bé ngước nhìn Hạ Long, vừa tủi thân vừa đói, nước mắt giàn giụa.