Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu nói nhiều như vậy với Thẩm Thu.
Thẩm Thu nhìn Mạnh Vi đứng sau cậu.
"Cô cũng không có cách nào, không có tiền thì đi cũng vô ích."
Thẩm Dịch nắm chặt bàn tay nhỏ, cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu: "Có tiền, thì đi, đúng không."
Thẩm Thu ừ một tiếng.
Thẩm Dịch kéo Mạnh Vi vào sân nhà Thẩm Thu.
"Cháu, tìm, tiền, cô. Cô, bệnh viện."
Thẩm Thu hiểu ý cậu từ mấy chữ này.
Cô ta không tin một đứa trẻ con như Thẩm Dịch có thể kiếm được tiền, nhưng nghĩ đến việc Mạnh Vi về nhà cũng sẽ bị đánh, cô ta cũng không từ chối.
Thấy cô ta đồng ý, Thẩm Dịch rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu kéo Mạnh Vi vào sân, tìm một chiếc ghế cho cô ngồi rồi định ra ngoài.
"Thẩm Dịch." Thẩm Thu gọi cậu bé đang định chạy ra khỏi cửa.
Thẩm Dịch quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt khó hiểu.
Thẩm Thu cúi đầu nhìn cậu, Thẩm Dịch không hề giống em trai cô ta chút nào, không, cậu không giống bất kỳ ai trong gia đình họ.
Cậu và Mạnh Vi giống nhau như đúc, nước da trắng, mắt to, sống mũi cao, miệng nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, dù người lấm lem bẩn thỉu cũng không giống những đứa trẻ trong làng, cậu giống như Mạnh Vi, đều bị bắt cóc đến đây.
"Cháu phải nói chuyện." Cô nói.
Thẩm Dịch chớp mắt, cậu đang cố gắng hiểu lời cô ta.
Thẩm Thu ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu: "Cháu phải nói chuyện với mọi người."
Thẩm Dịch hiểu lời cô ta: "Vâng."
Nói xong liền chạy biến mất, Thẩm Thu không biết cậu thực sự hiểu ý cô ta hay chỉ giả vờ hiểu.
Nhà Thẩm Dịch là nhà nghèo nhất trong làng, tổng cộng chỉ có ba gian phòng, ba chiếc giường, phòng của Thẩm Dịch và Mạnh Vi nằm cạnh nhau, phòng của Thẩm Vũ ở gian lớn nhất.
Thẩm Vũ hôm qua uống say, tiếng ngáy rung trời.
Thẩm Dịch nhón chân mở chốt cửa, "cạch" một tiếng, cửa mở ra từ bên trong.
Thẩm Dịch lo lắng nhìn Thẩm Vũ đang nằm trên giường, gã chỉ trở mình chứ không hề bị đánh thức.
Thần kinh căng thẳng của Thẩm Dịch thả lỏng một chút.
Rón rén đi đến bên giường Thẩm Vũ đang ngủ, tim Thẩm Dịch đập thình thịch, ngay cả tiếng ngáy của Thẩm Vũ cũng không át được tiếng tim đập của cậu.
Tủ đầu giường bị khóa, Thẩm Vũ trở mình, chùm chìa khóa bên hông khiến mắt Thẩm Dịch sáng lên.
Cậu hít một hơi, cúi người định mở chùm chìa khóa bên hông Thẩm Vũ.
Tay vừa định chạm vào chìa khóa.
"Tao lấy mạng mày."
Tay Thẩm Dịch cứng đờ giữa không trung, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị đánh, ngẩn người một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Vũ dậy, cậu lấy hết can đảm nhìn Thẩm Vũ đang nằm ngửa trên giường.
Là nói mớ, tay Thẩm Dịch hơi run, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này, lúc Mạnh Vi còn tỉnh táo đã dạy cậu làm người phải ngay thẳng, dù có đi xin ăn cũng không được trộm cắp.
Nhưng không còn cách nào khác, so với việc làm người lương thiện, cậu càng sợ mất Mạnh Vi hơn.
Tay sờ lên eo Thẩm Vũ, cậu cố gắng kìm nén bàn tay đang run rẩy.
Nhưng may mắn thay, cậu đã lấy được chìa khóa từ eo Thẩm Vũ một cách thuận lợi.
Tiền là do bà nội để lại, căn phòng này trước đây là của bà nội, sau khi bà mất, Thẩm Vũ đã chuyển đến, chìa khóa cũng bị gã lấy đi.
Cầm được chìa khóa, tim Thẩm Dịch không còn đập nhanh như vậy nữa, cậu ngồi xổm xuống dùng chìa khóa mở ngăn kéo tủ, bên trong chỉ có một túi ni lông màu đen, Thẩm Dịch không dám chậm trễ, cũng không dám mở ra xem, cầm túi ni lông liền chạy ra khỏi nhà.
Trên đường đến nhà Thẩm Thu, cậu ngoái đầu lại nhiều lần, luôn cảm thấy Thẩm Vũ đang đuổi theo mình, cậu dùng hết sức bình sinh chạy về phía Thẩm Thu.
Thẩm Thu vừa mới dọn dẹp cho Mạnh Vi xong thì thấy Thẩm Dịch, một đứa trẻ con, tay cầm túi ni lông chạy vào sân, dáng vẻ như có ma đuổi theo phía sau.
Mà cô ta đoán cũng không sai lắm, Thẩm Vũ đối với bọn họ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Thẩm Dịch không nói gì, cầm túi đặt vào tay Thẩm Thu.
Thẩm Thu mở túi ni lông màu đen, bên trong có mấy tờ mười đồng, năm mươi đồng, hai tờ một trăm đồng nguyên, Thẩm Thu đếm, tổng cộng là năm trăm đồng.
"Cháu lấy ở đâu ra vậy?" Cô hỏi Thẩm Dịch.
"Bà nội, để lại, cháu lấy." Thẩm Dịch nói.
Thẩm Thu hiểu ra, mẹ cô ta để lại tiền cho Thẩm Dịch, cô ta cũng không thấy có gì không đúng, không để lại mới là lạ.
Thẩm Dịch chạy đến bên Mạnh Vi, kéo tay cô đi đến trước mặt Thẩm Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng: "Tiền, bệnh viện."
Thẩm Thu nhét tiền vào túi: "Được, cô sẽ đưa mẹ con đi."
Thẩm Dịch mở to mắt: "Hôm nay." Cậu nói.
Thẩm Thu vốn định ngày mai mới đưa người đi, từ đây đến thị trấn đi xe máy mất mười mấy phút, không xa nhưng cũng không gần.
Cô ta còn chưa kịp nói gì, Thẩm Dịch đã kéo góc áo cô ta, lặp lại một lần nữa: "Hôm nay, cầu xin cô."
Thấy cậu như vậy, Thẩm Thu nào dám từ chối.
"Được, được. Cô gọi dượng cô."
Thẩm Thu gọi vào trong nhà: "Lão Hà."