Lương Triều Túc đột nhiên kéo cô, ôm cô vào lòng, vuốt ve gò má cô: “Người Thẩm gia còn ở đây, nó sẽ không dám đánh vào em.”
Liên Thành đẩy tay hắn ra: “Vậy sau khi người Thẩm gia rời đi thì sao?”
Bàn tay Lương Triều Túc khựng lại trên không trung, cau mày nói: “Sẽ không.”
Liên Thành chắc chắn không tin, bắt cô tin Lương Văn Phỉ sẽ không động thủ, còn không bằng tin là người Thẩm gia sẽ không rời đi.
Bàn tay của người đàn ông lại dán vào má cô, tiếp tục hỏi: “Em không mở cửa chỉ vì sợ bị đánh sao?”
Lần này Liên Thành không tránh né nữa, l*иg ngực kịch liệt phập phồng mấy giây mới bình tĩnh lại được.
Cô chủ động thuận theo hắn, cúi đầu nói: “Tôi còn sợ sẽ dính líu với Thầm Lê Xuyên, một khi mở cửa ra, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Trừ khi tôi chết……”
Từ “chết” vừa phát ra từ miệng cô, người đàn ông lập tức trở nên lạnh lùng, mạnh mẽ giữ chặt Liên Thành, giây tiếp theo chặn miệng cô lại.
Trong loại chuyện này, Lương Triều Túc cũng không hề dịu dàng.
Thô lỗ, gặm cắn, xâm chiếm.
Càng ngày càng mãnh liệt.
Liên Thành không phản kháng, hiếm khi thấy cô thuận theo làm cho người đàn ông mềm lòng, ngọn lửa ở thân dưới càng mãnh liệt.
Hắn có thể mặc kệ bản thân mất kiểm soát nhưng Liên Thành lại không thể mặc kệ.
Cảm nhận được cơ bắp của hắn trở nên căng cứng, ngọn lửa du͙© vọиɠ ngày càng lớn, Liên Thành đột nhiên đẩy hắn ra.
Cô không được đẩy quá dứt khoát, làm vậy sẽ chọc giận hắn ta.
Tối nay cô vẫn còn nhiệm vụ khác, cô phải tìm hiểu được khi nào Bạc tiên sinh sẽ tới Nam tỉnh.
“Anh làm gì vậy.” Liên Thành khóc nức nở, Lương Triều Túc là người theo chủ nghĩa đàn ông gia trưởng, không thể chịu được nước mắt của phụ nữ, cho dù hắn đối với cô không có chút thương hại nào, thì hắn cũng sẽ tuyệt đối không chạm vào cô nữa.
“Anh rõ ràng rất chán ghét tôi, không tin tôi, trêu đùa tôi, cũng không thừa nhận tôi, chạm vào tôi không khiến anh cảm thấy ghê tởm sao?”
“Tôi cảm thấy ghê tởm em khi nào?” Người đàn ông thở hổn hển, trong mắt chỉ có hình bóng cô, trầm mê, chứa đựng du͙© vọиɠ âm ỉ, “Nhưng mà tôi thật sự không thừa nhận em là em gái của tôi.”
Liên Thành đau đớn nhắm mắt lại.
Lương Triều Túc dùng tay kéo cô, cô không kịp phòng bị, một lần nữa bị kéo vào trong lòng hắn, môi cô chạm vào yết hầu của anh.
Cô cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói khàn khàn của hắn, giọng hắn nghẹn ngào: “Đến nỗi bị kẻ lừa đảo là em lựa gạt vô số lần, nhiều đến mức không thể nào đếm hết.”
Liên Thành nhìn về phía bàn trang điểm, thân hình cường tráng của người đàn ông hoàn toàn che khuất người cô, trong gương chỉ lộ ra một đôi mắt của cô, sợ hãi, hoảng loạn, trong mắt không có sự long lanh tươi đẹp của phụ nữ, mà chỉ có tơ máu chằng chịt.
Giọng cô cũng khàn khàn: “Tôi nói dối anh khi nào? Hành trình của tôi anh nắm rõ trong lòng bàn tay, tôi làm gì, nói chuyện với ai, nói chuyện gì, không phải anh đều biết hết sao.”