Bóng đèn chiếu lên người hắn, tạo ra cái bóng đen cao dài, vô cùng lạnh lùng.
Liên Thành bị bóng đen của hắn bao phủ, cảm giác khó thở: “Nói gì? Anh muốn lại muốn tra hỏi tôi chuyện gì?”
Gió đêm thổi qua màn cửa sổ làm che khuất bóng đèn, khiến cho căn phòng trở nên tối tăm, cô cũng trở nên tối tăm, ủ rũ cúi đầu, giọng nói yếu ớt và ảm đạm.
Ánh mắt của Lương Triều Túc u ám, hắn nâng cằm cô lên, đôi mắt không có vết nước, gương mặt khô ráo, không giống như là đã khóc.
So với những người khác, cô đích thật kiên cường hơn, suy nghĩ thoáng và giỏi chịu đựng.
Hắn im lặng một lúc, giọng nói cuối cùng hòa hoãn lại: “Không tra hỏi em, em muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
Liên Thành nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn, trong đó có sự nghiêm túc sâu thẳm.
Trong 22 năm cuộc đời cô, hầu như ngày nào cũng có sự tham dự của hắn, hắn hiểu rõ cô, cô cũng hiểu rõ hắn.
Một người đàn ông lạnh lùng bạc tình, lòng dạ sắc bén, lý trí đến cực điểm.
Hắn càng lý trí thì Liên Thành càng không tìm thấy bất kỳ nỗi khổ tâm nào của hắn. Hắn chỉ đơn giản là vì Lương Văn Phỉ mà bình tĩnh dùng lý trí làm tổn thương cô, áp bức cô.
Cũng giống như lúc này, hắn phớt lờ việc cô khóa trái cửa phòng cự tuyệt hắn, hùng hổ xông vào trong, tất cả chỉ bởi vì Lương Văn Phỉ vẫn còn nghi ngờ về chuyện vừa rồi của cô với Thẩm Lê Xuyên, nên nhờ cái chỗ dựa là hắn đến để tra hỏi cô.
Toàn thân Liên Thành run rẩy, duỗi thẳng người,.không nhìn hắn ta nói: “Anh muốn trách tôi không có lễ phép bỏ lên lầu trước? Hay là chuyện Thẩm Lê Xuyên tìm tôi, hay là vì tôi không cho Lương Văn Phỉ đường lui, khiến cô ta xấu mặt?”
“Thẩm Lê Xuyên đến tìm em?” Người đàn ông quay lưng về phía cửa sổ, áo sơ mi đen hoà vào màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, đều lạnh lẽo như nhau.
Lạnh đến mức khiến trái tim cô thắt lại, bản thân tự suy đoán lý do hắn ta đến đây và tự hắn thừa nhận là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
“Đúng vậy.”
Số lần Thẩm Lê Xuyên đã đến Lương gia không ít nhưng lại chưa lần nào đi lên tầng trên.
Cho dù Liên Thành kiên quyết phủ nhận thì cũng không xua đi được sự nghi ngờ của hắn ta. Đến lúc đó hắn tra camera giám sát thì coi như xong đời.
Chỉ có cách thật giả lẫn lộn, thuận theo nghi ngờ của bọn họ, thỏa mãn sự suy đoán của bọn họ thì những lời nói dối sau đó mới có thể khiến bọn họ tin.
“Anh ta gõ cửa nhưng tôi không mở cửa.”
“Tại sao không mở cửa?”
Tại sao không mở cửa.
Liên Thành cười lạnh: “Tôi dám mở cửa sao? Có thể mở cửa sao? Chỉ mới có nghi bóng nghi gió mà em gái anh đã muốn chặt tay tôi, lột da tôi. Nếu tôi mở cửa, nỗi oan uổng đổ lên đầu tôi có tẩy thế nào cũng không sạch. Đến lúc đó em gái anh động thủ đánh tôi, sẽ có người nào đến cứu tôi sao, sẽ có người đòi lại công bằng cho tôi sao? Tôi được phép phản kháng sao?”