“Vì sao?” Lương Văn Phỉ thắc mắc “Không phải anh là người muốn đuổi cô ta đi nhất sao?”
“Anh nói muốn đuổi cô ấy đi lúc nào?” Ánh mắt Lương Triều Túc trở nên lạnh lùng, “Em sắp gả vào Thẩm gia rồi, phải biết kiềm chế tính tình một chút, chuyện ngày hôm nay không được phép có lần sau.”
Lương Văn Phỉ siết chặt tay, chợt nhớ tới buổi sáng xem video giám sát của bệnh viện, ánh mắt kỳ lạ, khó hiểu của Lương Triều Túc vào hôm đó, không giống như ánh mắt nhìn một người ngoài râu ria, mà càng giống như là ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, ánh mắt đen tối u ám, giống như đang tỉ mỉ ngắm nhìn một món đồ quý giá.
Ý nghĩ này như một con dao đâm vào người Lương Văn Phỉ, khiến cô ta giật mình, dây thanh quản như biến thành một cỗ máy rỉ sét, "Anh cả…Đừng nói là…Anh coi trọng cô ta?"
“Đây là phỏng đoán của em sao?” Lương Triều Túc bật cười “Có thời gian rảnh thì em nên học hỏi mẹ đi, Thẩm gia cũng không thua kém gì so với Lương gia, yêu cầu đối với con dâu cũng không khác nhau là mấy, kiêu ngạo ương ngạnh một chút thì có thể, nhưng không được ngang ngược vô lý, như thế chỉ khiến cho bọn họ nghĩ rằng em không có đầu óc, chỉ số thông minh không đủ.”
Bị phê bình thẳng thừng cộng với thái độ sắc bén trước nay chưa từng có, khiến cho Lương Văn Phi đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa uất ức: “Em biết rồi, anh cả.”
Lương Văn Phỉ chưa bao giờ bị dạy dỗ như vậy, rầu rĩ nói một câu rồi ôm mặt chạy.
Lương Triều Túc nhìn theo bóng dáng cô ta chạy lên phòng ở tầng hai rồi lại nhìn về phía phòng của Liên Thành ở tầng ba.
Ánh đèn hành lang mờ ảo, cửa phòng cô lạnh lẽo đóng chặt.
Lần đầu tiên cô không nói lời sắc bén để phản kích, mà lại ẩn nhẫn ở yên trong phòng, người hầu gõ cửa mấy lần để đưa đồ ăn đều không có phản ứng, đến khi cố ý gọi dì Vương lên thì cô mới mở cửa.
Trong lòng Lương Triều Túc buồn bực, cất bước lên lầu.
Liên Thành không bật đèn, căn phòng được bao trùm bởi sự im lặng, khiến cho âm thanh cắm chìa khóa được phóng đại đến mức chói tai.
Liên Thành không động đậy.
Vài giây sau, có tiếng bước chân tới gần cô, mùi rượu thoang thoảng tràn ngập vào khoang mũi, không gay mũi nhưng lại ngang ngược xâm chiếm cô.
Cô không ngẩng đầu lên, mà vẫn có thể cảm giác được có một ánh mắt ghim trên đỉnh đầu mình, giống như lửa, tựa như băng khiến da đầu cô tê dại.
Liên Thành chịu thua trước, khó chịu hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
“Đây là Lương gia.”
Liên Thành không đáp lại.
Lương gia.
Đây là nhà của Lương Văn Phi, nhà của Lương Triều Túc, nhà của ba mẹ, nhưng duy nhất không phải là nhà của cô.
Lại một khoảng im lặng kéo dài.
Lần này Lương Triều Túc là người mất kiên nhẫn trước.
“Nói chuyện.”