Liên Thành ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi cotton không có nếp nhăn nào quá lớn, sắc mặt tái nhợt không giống như người vừa vận động.
Hơi thở của Thẩm Lê Xuyên so với Liên Thành còn ổn định hơn, không hề thở dốc, mái tóc đen dày nhưng không rối.
Nghĩ đến đây, Lương Văn Phỉ nhất thời ngây người, cô ta vừa mới hứa sẽ không đa nghi quá mức nữa, vậy mà chưa được một giờ cô ta đã tự tát vào mặt mình, ngay trong nhà mình.
“Làm sao vậy?” mẹ Lương nghe thấy tiếng động nên đi lên lầu “Có chuyện gì sao?”
“Chị muốn vào phòng con để bắt gian” Liên Thành cố ý nhấn mạnh hai từ bắt gian.
Mẹ Lương nhìn thoáng qua nơi Thẩm Lê Xuyên đang đứng, lập tức hiểu được đại khái: “Liên Thành, con đã hiểu nhầm chị con rồi, Phỉ Phỉ không phải lên bắt gian, là mẹ bảo con bé lên gọi con xuống ăn cơm.”
Liên Thành sửng sốt.
Cô đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, không còn suy nghĩ muốn phản bác lại nữa.
Cô là do một tay mẹ Lương nuôi lớn, những gì cô biết thì mẹ Lương sẽ càng biết rõ hơn.
Liên Thành không ngạc nhiên khi mẹ Lương muốn bênh vực Lương Văn Phỉ, nhưng bà có thể dùng rất nhiều cách để giải quyết tình thế, nhưng bà lại chọn cách dìm Liên Thành xuống để nâng Lương Văn Phỉ lên.
Thật ra, Liên Thành cũng không quá hy vọng, nhưng ngay cả một người để cô dựa vào cũng không có.
Cô còn ở lại Lương gia để làm cái gì.
Trong bữa tối này, lần đầu tiên trong bốn năm nay Liên Thành tùy hứng, không xuống ăn cơm.
Lương Văn Phỉ tức giận vì Liên Thành khiến cô ta mất mặt trước người nhà họ Thẩm.
Sau khi ăn xong cha Lương mời người của Thẩm gia vào thư phòng, cô ta giữ Lương Triều Túc lại tố cáo: “Em nghĩ Thẩm Lê Xuyên chắc chắn đã lên tìm cô ta. Anh cả, em thật sự không an tâm nổi, em muốn tra camera giám sát.”
Lương Triều Túc dùng ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế sofa: “Em từ lúc phát hiện đến lúc lên lầu mất bao lâu?”
Lương Văn Phỉ nhớ lại: “Một phút? Hai phút? Em cũng không nhớ rõ.”
“Một hai phút thì làm được gì chứ.” Trên mặt Lương Triều Túc nở nụ cười nhưng ánh mắt lại u ám , “Nhưng mà em đã mắng chửi quá mức rồi.”
Lương Văn Phỉ theo phản xạ tự nhiên không phục, từ trước đến nay Lương Triều Túc luôn đứng về phía cô ta vô điều kiện, hơn nửa cho dù cô ta có sai vì không tìm hiểu rõ mà đã hành động hấp tấp thì cũng không liên quan gì đến việc cô ta chửi mắng Liên Thành.
Cô ta bĩu môi nói: “Nó bị chửi là đúng rồi, cái đồ đê tiện, mặt dày ở lại nhà chúng ta, có đuổi thế nào cũng không đi, em chửi nó có gì sai.”
“Là anh không cho cô ấy đi.” Lương Triều Túc dựa lưng vào ghế “Thẻ căn cước của cô ấy đang ở trong tay anh, cô ấy không thể đi đâu được.”