“Đứa nhỏ này không thể giữ lại……” Hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động, lập tức ngừng nửa câu sau lại.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân cộp cộp cộp.
Dồn dập.
Gấp gáp.
Không thể trốn tránh.
Chưa đầy một phút, đã đến chỗ rẽ ở lầu hai.
Liên Thành nhìn Thẩm Lê Xuyên rồi lại nhìn cánh cửa đã bị khóa trái.
Nhưng cũng không thể khóa cửa mãi được.
Nếu tiếng bước chân là của Lương Văn Phỉ thì cô ta chính là đang tìm Thẩm Lê Xuyên.
Cô chần chừ không mở cửa thì sẽ không thể nói rõ.
Nếu trực tiếp mở cửa thì sẽ vạn kiếp bất phục*.
(*Vạn kiếp bất phục: Trong câu này có thể là vận mệnh không thể cứu vãn nữa.)
Rắc rối ở ngay trước mắt, trong lòng Liên Thành nóng như lửa đốt.
Ngay giây tiếp theo, có người điên cuồng đập cửa.
“Mở cửa” Lương Văn Phi tức giận nói “Tao biết Thẩm Lê Xuyên đang ở bên trong, con khốn Liên Thành, mở cửa mau…”
Liên Thành nắm chặt tay nắm cửa, gió lạnh đầu mùa đông thổi qua cửa sổ, khiến cô rùng mình vì lạnh.
“Mở cửa nhanh!” Lương Văn Phỉ vặn tay nắm cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích, sự nghi ngờ trong lòng cô ta gần như đã được khẳng định.
Lương Văn Phỉ lập tức chửi ầm lên: “Mày còn dám khóa cửa, đồ tiện nhân, nhà tao nuôi mày hai mươi mấy năm, cho mày ăn sống sung sướиɠ, chiếm hết những vốn thuộc về tao, mày không nhớ ơn mà ngược lại còn mang hận? Mày giả bộ đáng thương, thanh cao lạnh lùng, làm như mình là người có khí chất lắm mà không chịu nhìn lại xem bản thân là kẻ được sinh ra từ thứ gen thấp kém gì, mày nghĩ mày xứng sao?”
Liên Thành siết chặt tay nắm cửa đang rung lên bần bật, khớp tay trắng bệch run rẩy.
Tiếng đập cửa ngày càng lớn, Lương Văn Phỉ càng chửi càng điên cuồng: “Mày tưởng rằng chỉ cần quyến rũ Lê Xuyên thì có thể ở lại trong giới thượng lưu, tục hưởng vinh hoa phú quý sao, mày mơ đi. Hôm nay mày mà dám chạm vào Lê Xuyên thì tao sẽ chặt tay mày, lột ra mày ra, mở cửa, con mẹ nó, mở cửa ra nhanh.”
“Đây cũng là do tôi chưa cho cô đủ cảm giác an toàn sao?”
Giọng nói không lớn, truyền ra từ chỗ nghỉ giữa cầu thang tầng hai và tầng ba, giọng nói lạnh lùng lập tức làm đông cứng lời chửi rủa của Lương Văn Phỉ, cô ta quay người về phía phát ra tiếng động.
Thẩm Lê Xuyên đứng ở bậc thang đầu tiên của khúc cua, đèn chùm pha lê khổng lồ phản chiếu ánh sáng rực rỡ hắt lên người Thẩm Lê Xuyên, tôn lên phong thái nhẹ nhàng của hắn nhưng vẫn tỏa ra sự tức giận khiến người khác phải kinh sợ.
Lương Văn Phỉ nhìn hắn rồi lại nhìn cửa phòng Liên Thành, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, cửa phòng Liên Thành cũng được mở ra.
Cô liếc mắt nhìn về phía cầu thang với vẻ mặt vô cảm, rồi quay lại nhìn chằm chằm vào Lương Văn Phi: “Không phải cô muốn vào sao? Trong phòng tôi còn một Thẩm Lê Xuyên khác đấy, cô vào xem đi.”