Chỉ có Liên Thành tin hắn không chạm vào Lương Văn Phi, nhưng hai người chân trước vừa mới đi tìm chứng cứ, sau lưng Lương Triều Túc quyết định từ hôn thay cô.
Đến khi Liên Thành dùng trăm phương ngàn kế khiến người phục vụ khách sạn chịu mở miệng, thì hai nhà Lương Thẩm đã định xong hôn sự của Thẩm Lê Xuyên và Lương Văn Phi.
Thẩm Lê Xuyên kịch liệt phản đối, nhưng bị Lương Triều Túc và Thẩm gia trấn áp, Thẩm Lê Xuyên không còn cách nào khác, nên muốn dẫn cô bỏ trốn.
Ngày hai người bỏ trốn đúng vào thời điểm một cơn bão đổ bộ. Cơn bão dữ dội làm đổ cây cối và đường dây điện, thành phố ngập trong nước, nước dâng cao đến bắp chân, hoàn toàn không thể đi lại, Thẩm Lê Xuyên bất đắc dĩ phải lùi kế hoạch lại một ngày.
Liên Thành sau khi nghe điện thoại, cô tiếp tục thu dọn hành lý ở trong phòng.
Nhưng Lương Triều Túc bất ngờ xông vào phòng.
Sau khi cơn bão dừng lại, Liên Thành trần như nhộng, cả người run rẩy, dường như ở ranh giới của sự sụp đổ.
Lương Triều Túc ôm chặt cô trong lòng, nhìn chằm chằm cô gọi điện cho Thẩm Lê Xuyên, nói mình không nỡ rời xa người nhà, không chịu được cực khổ, không muốn tiếp tục cùng hắn làm bậy nữa.
Chúc hắn và Lương Văn Phi đính hôn vui vẻ.
“Chuyện của quá khứ đều đã qua rồi.” Liên Thành cụp mắt, ổn định cảm xúc, “Hiện tại tôi đối với anh đã không có chút ý nghĩ dư thừa nào nữa.”
“Là không có hay là không dám có?”
Thẩm Lê Xuyên cúi đầu, nhìn cô chăm chú, “Em mang thai con của Lương Triều Túc.”
Hắn khẳng định như vậy.
Da đầu Liên Thành trong nháy mắt muốn nứt ra, cô kiên quyết phủ nhận: “Không có.”
“Tiệm trà trên đường Tập An, hôm đó anh ở ngay bên cạnh.”
Đồng thời lúc đó, ở dưới lầu.
“Anh Lê Xuyên đâu rồi?” Lương Văn Phỉ hỏi.
“Hình như ngài ấy lên lầu rồi.” Người hầu bên cạnh cũng không chắc chắn, “Tôi thấy Thẩm đại thiếu gia đi về phía cầu thang.”
Lương Văn Phỉ kinh ngạc, Thẩm Lê Xuyên đã tới Lương gia nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ lịch sự khách khí, chưa bao giờ chủ động lên trên lầu.
Ánh mắt cô ta nhìn lên lầu hai, bên trên yên lặng không một bóng người.
Lại nhìn lên trên, tại cửa phòng Liên Thành mơ hồ lộ ra chút ánh sáng.
Tiện nhân, quả nhiên không biết an phận
Cô ta vội vàng chạy lên cầu thang.
Trên lầu.
Sắc mặt Liên Thành trắng bệch không còn giọt máu, hoảng sợ, “Anh muốn làm cái gì?”
Thẩm Lê Xuyên không nói một lời, vẻ mặt âm u đầy sát khí.
Hắn luôn là bộ dạng công tử ôn nhu dịu dàng, Liên Thành từng gặp qua bộ dạng lúc hắn tức giận nhất, nhưng cũng không đáng sợ giống như lúc này.
________
Ad: Tối nay sẽ có tiếp nha.