Bỏ Trốn Sau Khi Lừa Được Lão Đại Cấm Dục

Chương 43: Tự nguyện

Đồng thời Liên Thành cũng hiểu rõ, 100 triệu này nện xuống, cơ hội ra tay từ phía ông Bạc đã hoàn toàn mờ mịt.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, càng lộ ra sự bất lực và mệt mỏi mà Liên Thành phải chịu đựng.

Bạch Anh nghe xong trầm mặc một lúc lâu, chỉ cảm thấy trong không khí Lương gia đầy gió sương lạnh lẽo và đao kiếm áp bức, bốn bề đều là địch, Liên Thành là tù nhân bị bao vây, mà cô chỉ có bất lực đứng nhìn.

“Cậu đã chuẩn bị phải làm sao chưa?”

“Đi một bước tính một bước.” Liên Thành ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, nhìn lên trần nhà, “Ta hôm nay trước thăm minh mỏng tiên sinh tới nam tỉnh thời gian, nếu chính là ngày mai, chỉ có thể ở kiểm tra sức khoẻ trước, nghĩ cách thấy mỏng tiên sinh một mặt.”

“Hôm nay tớ sẽ thăm hỏi thời gian Bạc tiên sinh tới Nam tỉnh, nếu như là ngày mai thì chỉ có thể tìm cách gặp Bạc tiên sinh một lần trước khi kiểm tra sức khỏe.”

Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh thì Liên Thành vẫn muốn thử tranh một lần.

Bạch Anh cảm thấy chỉ sợ dù có thể gặp mặt thì cơ hội cũng rất xa vời, chỉ là trước mắt có hy vọng vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết.

Cô còn phải chuẩn bị cho việc làm giả kết quả xét nghiệm máu của Liên Thành vào ngày mai, nên hiện tại không thể ở lại lâu.

Khi cô xuống lầu rời đi, cô phát hiện trong phòng khách đã là khung cảnh hoà thuận vui vẻ, Lương Văn Phỉ mặt mày ngọt ngào mời cha Thẩm ở lại ăn cơm.

Thẩm Lê Xuyên thay cha Thẩm nhận lời.

Bộ dáng gấp gáp không chờ nổi đó khiến Bạch Anh phải cho rằng trước đó bản thân đã nhìn lầm hắn.

Mà sau khi cô rời đi, trên hành lang lầu 3 đột ngột xuất hiện một bóng người, nhẹ nhàng dừng lại ở trước cửa phòng Liên Thành, gõ cửa.

Liên Thành mở cửa, cô chỉ hé mở một khe cửa nhỏ, bóng người bước đó bước lên một bước, mạnh mẽ chen vào trong.

Cửa phòng lập tức đóng lại.

Thân hình cao lớn của Thẩm Lê Xuyên tựa vào cửa, dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú mang nét bi thương phẫn nộ, hơi thở dồn dập, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liên Thành, tựa như dung nham sôi sục, có thể phun trào trong chớp mắt.

“Bốn năm trước, em không tự nguyện có đúng không?”

“Là do Lương Triều Túc ép buộc em, trong lòng em vẫn còn có anh đúng không?”

“Cuộc gọi điện thoại vào ngày bỏ trốn đó……”

“Mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Năm đó cha mẹ hai bên bắt được Thẩm Lê Xuyên say rượu làm nhục Lương Văn Phi, tại hiện trường quần áo bị xé nát rơi đầy sàn, trên giường còn có máu xử nữ của Lương Văn Phi, hắn có trăm miệng cũng không thể chối cãi được.