Vào giờ khắc này, Thẩm Lê Xuyên và cô tâm ý tương thông, lạnh giọng chất vấn, “Cho nên anh với tư cách là anh trai, thì phải thay thế cô ta tra tấn người khác sao? Tôi là một người đàn ông, thanh danh bị hủy hoại thì cũng không sao, nhưng còn Liên Thành thì sao? Cô ấy cũng là em gái của anh, anh đối với cô ấy chẳng lẽ không có một chút tình nghĩa anh em nào sao?”
“Không có.” Vẻ mặt Lương Triều Túc sắc bén và u ám, “Không cùng huyết thống.”
Không có.
Không cùng huyết thống.
Liên Thành siết chặt tay, lời này Lương Triều Túc đã nhiều lần nói qua, nhưng lúc này chính là lần đầu hắn công khai thái độ trước mặt người ngoài.
Quyết đoán dứt khoát như vậy, không một chút do dự, tàn nhẫn đến mức làm trái tim cô run rẩy.
“Xin lỗi, là tôi đã thất lễ.” Cô kéo Bạch Anh lên lầu.
Sau lưng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, cô cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn cô, nhìn cô thất bại chạy trốn.
“Lương Triều Túc hẳn là có bệnh đi.” Bạch Anh khóa trái cửa, tức giận đấm lên tường, “Còn có ba mẹ của cậu nữa, mãi cho đến khi chúng ta lên lầu, cũng không có ai phản bác một câu giúp cậu.”
Đáy lòng lạnh băng của Liên Thành vừa mới cảm nhận được chút hơi ấm từ trên người cha Lương, chỉ vài phút sau đã càng lạnh lẽo hơn.
Cô co người trên sô pha, miễn cưỡng ổn định tinh thần, “Tình huống bên phía Bạc tiên sinh kia rốt cuộc là như thế nào?”
Nhắc tới Bạc tiên sinh, sự phẫn nộ của Bạch Anh mới ngừng lại, trên mặt thể hiện sự nghi hoặc sâu sắc, “Lương Triều Túc đầu tư 200 triệu vào hạng mục nghiên cứu thuốc Đông Y của ông Bạc, trong đó có 100 triệu là bởi vì cậu.”
Liên Thành khó hiểu, “Vì tớ cái gì?”
“Vì để tránh cho cậu phải chịu đau nếu làm châm cứu.” Bạch Anh quan sát biểu cảm của cô, “Hắn kiên quyết muốn chữa khỏi bệnh của cậu, còn sợ cậu phải chịu đau, có khi nào hắn đã để ý cậu rồi không?”
“Có khả năng sao?” Giọng nói Liên Thành lạnh băng, “Vừa rồi hắn đối xử với tớ như vậy, cậu cũng nhìn thấy, hắn giống như có chút để ý nào với tớ sao?”
Đừng nói để ý, cái thái độ lạnh nhạt tàn nhẫn đó, nói là coi như kẻ thù cũng không có gì lạ.
Bạch Anh nhất thời không thể hiểu nổi, “Vậy 100 triệu đó của hắn là vì cái gì?”
“Cậu cảm thấy như nào?”
“Hắn…… Hắn……” Trong đầu Bạch Anh không có nổi một hình ảnh Lương Triều Túc đối xử tốt với Liên Thành, chỉ có thể giải thích hành vi đưa thêm 100 triệu vì Liên Thành của hắn bằng lý do là hắn bị điên. “Hắn sẽ không phải thật sự bị điên rồi chứ.”
“Hắn là vì liên hôn.” Tay chân Liên Thành rã rời, “Gần đây hắn luôn nhắc đến hôn sự của tớ, chỉ có chữa bệnh cho tớ thì mới có thể mang lại lợi ích cho Lương gia, còn việc không để tớ làm châm cứu, cũng giống như việc đánh một cái rồi lại cho một viên đường, chỉ khi dỗ ngọt tớ thì tớ mới có thể cam tâm tình nguyện làm việc vì Lương gia.”