Mặc dù trực tiếp gặp mặt nói chuyện đúng thật chỉ có một lần vào lúc bị kẹt xe kia. Nhưng bắt đầu từ khi Liên Thành tốt nghiệp trở về nhà, mỗi ngày Thẩm Lê Xuyên đều sẽ cố ý đi đường vòng đến công ty, canh thời gian lúc Liên Thành đến công ty đi làm, từ xa nhìn cô một lần.
Gió mặc gió, mưa mặc mưa.
“Được rồi.” Cha Lương quát Lương Văn Phỉ, “Vợ chồng là một, tin tưởng nhau là nền tảng, khi ba đi xã giao ở bên ngoài, uống rượu say xỉn trở về nhà, mama con có nghi ngờ không? Mấy năm nay số lần Liên Thành gặp Lê Xuyên có thể đếm được trên đầu ngón tay, việc có thai chỉ hoàn toàn là lời nói vô căn cứ.”
Liên Thành đi xuống lầu, vừa vặn nghe thấy một câu cuối cùng, trong lòng trướng đau.
Cha Lương là một người ba nghiêm khắc điển hình, ít nói, ít cười.
Không nghĩ tới cha Lương lại chính là người duy nhất tin tưởng cô.
Bạch Anh cũng bước vào nhà.
Hai người cùng ngồi ở một bên của ghế sô pha, Liên Thành giấu tay ra sau lưng, Bạch Anh viết vào lòng bàn tay cô mấy chữ, “Bắc Kinh không ngăn được.”
Liên Thành lập tức căng chặt.
Bạch Anh lại viết tiếp, “Bệnh viện số 1 thì có thể.”
Liên Thành rũ mắt xuống, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Trưởng khoa phụ khoa của bệnh viện số 1 thành phố đã bị mua chuộc, vậy nghĩa là kết quả kiểm tra sức khoẻ của cô sẽ không có gì đáng ngại, nhưng sau đó chính là lúc Bạc tiên sinh bắt mạch cho cô, Lương Triều Túc lại không hề đề cập tới việc khi nào Bạc tiên sinh sẽ đến Nam tỉnh.
Có thể sẽ là vào ngày mai sau khi kiểm tra sức khoẻ, hoặc có thể sẽ bị hoãn lại.
Tối hôm nay, cô phải nghĩ cách để biết rõ.
“Về ngày cưới, tôi sẽ tìm đại sư để nghĩ cách.” Ánh mắt của Thẩm Lê Xuyên mơ hồ quét qua người Liên Thành, anh cố gắng kìm nén lại cơn sóng đang trào dâng trong lòng: “Nhưng tôi hy vọng nhà họ Lương có thể đồng ý, sau này sẽ không tiếp tục điều tra hành tung của tôi hay là tùy tiện nói bậy bạ nữa.”
Lương Triều Túc vẫn luôn im lặng, hắn nhìn Thẩm Lê Xuyên rồi lại nhìn Liên Thành, sau đó tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của Lương Văn Phỉ.
“Bất kỳ một mối quan hệ nào khi xảy ra vấn đề thì đều không phải đơn giản chỉ là lỗi từ một phía.” Hắn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, cả người nghiêm nghị: “Là do anh không cho Lương Văn Phỉ đủ cảm giác an toàn, gặp phải vấn đề chỉ biết không kiên nhẫn mà trốn tránh, không thèm để ý đến sự bất an trong lòng em ấy, dùng bạo lực lạnh để trừng phạt em ấy, liệu tôi có nói oan cậu không?”
Hai mắt Lương văn phỉ đỏ lên, chỉ có anh cả là vẫn trước sau như một, làm hậu thuẫn kiên cố nhất của cô ta.
Trái tim Liên Thành như bị dao cắt, Lương Triều Túc đối xử với Lương Văn Phỉ tốt bao nhiêu, thì ngược lại đối xử với cô lại có bao nhiêu đó tồi tệ.
Thẩm Lê Xuyên không cho cô ta cảm giác an toàn thì hắn sẽ giúp Lương Văn Phỉ đòi lại từ trên người cô.