Sau khi cô nàng trở về Nam tỉnh, cô lập tức gọi điện thoại cho liên thành, nhưng điện thoại thì không gọi được, WeChat thì không online, công ty thì xin nghỉ, còn trực tiếp xin nghỉ đến thứ tư.
Mà kiểm tra sức khoẻ chính là ở ngày thứ tư.
Mí mắt Bạch Anh giật điên cuồng, cô đi đến Lương gia tìm người nhưng bị bảo vệ ngoài ngăn ngoài cửa, một mực nói Liên Thành không muốn gặp khách.
Lúc này Bạch Anh đã xác định, Liên Thành đang bị giam lỏng.
Liên Thành cũng biết vào hôm thứ hai Bạch Anh có đến tìm cô, lúc bảo vệ không cho cô ấy vào cửa, cô đứng ở cửa sổ nhìn thấy.
Nhưng điện thoại của cô đã bị Lương Văn Phỉ cướp đi, wifi trong phòng cũng bị cắt , máy tính chỉ có thể dùng để chơi mấy trò chơi, tất cả phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị cắt đứt.
Bên cạnh có người giám sát 24/24 giờ, cô đi ra khỏi cửa phòng, mặc kệ đi chỗ nào cũng đều sẽ có người theo sát không rời.
Cô trở thành cá trong chậu, chỉ có thể chờ đợi.
Dày vò đến buổi chiều thứ ba, cha Lương đi công tác trở về. Chân trước vừa mới mang theo phong trần mệt mỏi bước vào nhà, chân sau cha Thẩm đã dẫn theo Thẩm Lê Xuyên đến cửa.
“Đại sư tiên đoán thì chỉ là tiên đoán. Thẩm gia tuyệt đối không có ý muốn hoãn hôn sự lại. Thật ra hai ngày nay Triều Túc không cần phải động thủ như vậy. Hôn lễ còn có thể thương lượng lại.”
Cha Lương không phủ nhận.
Cha Thẩm ho khan một tiếng, ý bảo Thẩm Lê Xuyên bày tỏ thái độ.
Thẩm Lê Xuyên ngồi thẳng lưng, ánh mắt quét qua tất cả mọi người, cha Lương và Lương Triều Túc vẻ mặt nghiêm túc, mẹ Lương và Lương Văn Phỉ chờ mong.
Một đôi cha mẹ bất công, không thèm nói lý lẽ.
Một tên anh rể vô liêm sỉ, còn có vị hôn thê đê tiện.
Anh cười, “Tôi vừa rồi ở trước cửa gặp được nhị tiểu thư của Bạch gia, cô ấy nói Liên Thành đang bị cấm túc.”
“Cô ta hỗn láo với mẹ, chỉ là bị phạt nhẹ thôi.” Sự chờ mong trên mặt Lương Văn Phỉ biến mất, giận dữ hỏi lại, “Sao anh lại quan tâm cô ta như vậy?”
Thẩm Lê Xuyên nhướn một bên chân mày, nhìn về phía cha Lương, “Bác trai à, người ta đều nói hôn nhân của bác mỹ mãn hạnh phúc, vài thập niên qua không hề có chút tai tiếng nào. Vậy cho con xin hỏi, đó có phải là nhờ bác gái ngầm canh phòng nghiêm ngặt, nói bóng nói gió, từ không nói thành có sao?”
Phòng khách một mảnh yên tĩnh.
Ý tứ của Thẩm Lê Xuyên rất rõ ràng, chỉ đơn giản là một câu thăm hỏi, liền chỉ ra việc Lương Văn Phỉ ghen tuông quái gở ép hỏi hắn làm cho hắn rất bất mãn.
Cha Lương cũng từng nhiều lần khuyên nhủ Lương Văn Phỉ, phụ nữ có thể đa nghi, nhưng đa nghi đến mức thành bệnh thì không được, không có người đàn ông nào hy vọng mỗi ngày bị thẩm vấn và nhìn chằm chằm như tội phạm.
Ông giơ tay gọi quản gia, “Kêu Liên Thành xuống đây, thuận tiện đi mời Bạch tiểu thư vào nhà.”
“Ba ba, Liên Thành tuyệt đối không thể gặp người ngoài.”
Lương Văn Phỉ không đồng ý, cô ta thật sự hoài nghi Liên Thành và Thẩm Lê Xuyên có một chân với nhau.
Đây không phải là do cô ta đa nghi.
Phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu nhạy bén, đàn ông yêu hay không yêu, lòng đang ở nơi nào, cho ngoài miệng có cứng thì cũng trong ánh mắt cũng sẽ lộ ra.
Huống chi, Thẩm Lê Xuyên nửa năm này không phải chỉ nhìn thấy Liên Thành một lần, cô ta đã tra xét hành tung của hắn.
______
Ad: Đừng xin ad link nguồn nữa, sau khi xin kinh nghiệm từ các dịch giả khác thì ad bị hoảng sợ rồi, ad không dám cho đâu ( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
Cảm ơn mấy bạn đã đề cử!