Bên trong phòng yên lặng thật lâu, khuôn mặt Lương Triều Túc u ám xoay người trở về phòng, ngồi dựa vào trên ghế sô pha một lúc lâu, hắn điện một cuộc điện thoại.
“Bạc tiên sinh, buổi sáng tôi đã cho người gửi hồ sơ bệnh án cho ngài, ngài đã nhận được chưa?”
“Tôi nhận được rồi, tử ©υиɠ của bệnh nhân có vấn đề rất phức tạp, cụ thể còn cần phải bắt mạch và khám trực tiếp, nhưng yêu cầu của cậu có khả năng không thực hiện được.”
Lương Triều Túc tạm dừng một chút, “Buộc phải châm cứu sao?”
Bạc tiên sinh đang tiếp khách, bên kia có tiếng nói chuyện xì xào, ông ấy mất một lát mới trả lời lại, “Châm cứu giúp khơi thông kinh mạch, đối với bệnh này thì tốt hơn so với dùng thuốc, nhưng nếu cậu kiên quyết——”
Lời còn chưa nói hết, dựa vào kinh nghiệm trên thương trường của Lương triều Túc, hắn tất nhiên nghe hiểu ý. “Không châm cứu, đầu tư gấp đôi.”
Cuộc gọi kết thúc.
Bạc tiên sinh bỗng nhiên cười lớn, “Người thừa kế của Lương gia này có vẻ là một người đàn ông rất nhu tình nha.”
Vị khách hứng thú hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Cậu ta đầu tư vào hạng mục nghiên cứu của tôi 100 triệu, kêu tôi cần phải giữ được thai của Lương thiên kim, sau lại đó lại có một bệnh nhân có buồng tử ©υиɠ phức tạp, cậu ta yêu cầu không làm châm cứu, cậu ta sẽ đầu tư gấp đôi, không phải nhu tình thì là cái gì?”
Vị khách nheo mắt, thử dò hỏi: “Nhưng tôi nghe nói người bệnh này chính cô em gái bị ôm nhầm kia của hắn, quan hệ giữa bọn họ mấy năm rất không tốt, sao lại bỗng nhiên quan tâm như vậy?”
Bạc tiên sinh xua tay, “Chuyện trong giới hào môn sao có thể tin vào những lời đồn đại được. Cậu mau trả lại sách y cho tôi, kế tiếp tôi phải cố gắng nghiên cứu kỹ nên dùng biện pháp chữa trị nào nữa.”
Nửa giờ sau, vị khách tạm biệt ra về, Bạch Anh đứng từ xa chạy đến đón, “Thầy ơi, có được không ạ?”
Vị khách lắc đầu. “Không được.”
“Hạng mục nghiên cứu thuốc Đông Y chính là mạng sống của Bạc Di Chương, Lương thị đầu tư 200 triệu, người bạn kia của con dù cho có táng gia bại sản thì cũng có thể cho nhiều tiền hơn Lương thị được sao?”
“Hơn nữa, người thừa kế này của Lương thị cũng không tệ giống như con nói vậy đâu, gì mà căm thù chán ghét bạn con tới tận xương tuỷ. Người này đầu tư 200 trăm triệu, trong đó có 100 triệu chính là vì tránh cho bạn con phải chịu đau khổ do làm châm cứu. Như vậy xem ra, người bạn kia của con không cần thiết phải che giấu việc mang thai, cô ấy mang thai, Lương gia chỉ sẽ vui mừng thôi.”
Bạch Anh kinh ngạc, lắp bắp nói: “Một trăm triệu……Chỉ để tránh chịu phải chịu đau nếu làm châm cứu?”
Vị khách đó gật đầu, “Lúc người thừa kế của Lương thị gọi điện cho Bạc Di Chương, thầy ở ngay bên cạnh, chính tai thầy nghe thấy.”
Bạch Anh bị sốc, mấy năm nay Lương Triều Túc đối xử với Liên Thành như thế nào, người trong giới thượng lưu rõ như ban ngày, nếu không phải mẹ Lương vẫn luôn muốn giữ Liên Thành ở lại, chỉ sợ Lương Triều Túc đã sớm đuổi Liên Thành ra khỏi nhà.
Huống chi, hắn còn chiếm đoạt Liên Thành chỉ vì để cướp Thẩm Lê Xuyên cho Lương Văn Phỉ.
Trong tối ngoài sáng, tra tấn Liên Thành, sao có thể chỉ vì để Liên Thành không phải chịu đau, mà lập tức tăng thêm 100 triệu?
Chẳng lẽ, hắn đối với Liên Thành lâu ngày sinh tình?