Liên Thành không kiềm được co rúm người lại, trong tim cô chảy máu, ngưng thành mủ thối rữa.
Cô biết, từ giờ phút này mẹ Lương đã không còn là chỗ dựa của cô nửa.
Dù chỉ một chút cũng không còn.
Liên Thành cúi đầu xuống, không nói nên lời.
Lương Triều Túc đứng yên bất động, Lương Văn Phỉ ôm cánh tay của mẹ Lương, tận hưởng vẻ mặt thất bại và tuyệt vọng của Liên Thành.
Hắn nhìn Liên Thành, cô mất hết tinh thần, trong mắt không còn ánh sáng, cúi đầu thất vọng đứng ở chỗ đó, tuyệt vọng và đau thương.
Phát hiện bản thân bị tất cả mọi người cô lập, không còn đường thoát, cô tuyệt vọng và đau buồn đến như vậy.
“Ba ngày này, cô bị cấm túc.” Lương Triều Túc đột nhiên lên tiếng, “Cho đến khi kiểm tra sức khoẻ, người hầu trong nhà sẽ nhìn chằm chằm cô, cô không được phép ra khỏi cửa.”
Giải quyết một cách dứt khoát.
Liên Thành bất ngờ, cô ngẩng đầu lên nhìn Lương Triều Túc, con ngươi trong mắt hắn đen nhánh, phá lệ không có lệ khí, cũng không có sự sắc bén.
Ánh mắt hốt hoảng giao nhau, Liên Thành quay đầu tránh né, xoay người đi lên lầu.
Mẹ Lương khó hiểu, đến gần hỏi Lương Triều Túc lý do.
Lương Triều Túc thuận miệng nói vài câu qua loa lấy lệ, không ở lại dưới lầu mà lập tức sải bước đi lên cầu thang.
Hắn đi đến trước cửa phòng Liên Thành, cửa phòng cô đóng chặt, bên trong yên lặng không có một tiếng động.
Lương Triều Túc vặn tay nắm cửa nhưng cửa đã bị khóa trái.
Liên Thành rõ ràng biết hắn có chìa khóa, nếu hắn thật muốn đi vào, khóa cửa cũng không ngăn được hắn.
Nhưng cô vẫn quyết định khóa trái cửa như cũ, trong mắt Lương Triều Túc hiện lên bóng dáng cô co rúm lúc dưới lầu, trong lòng dâng lên một cỗ bực bội, “Liên Thành.”
Liên Thành đứng phía sau cửa, vẫn không hề nhúc nhích.
“Em còn có cái gì không hài lòng nữa?” Hắn cáu kỉnh xoay mạnh tay nắm cửa, “Không làm xét nghiệm máu, chẳng phải mục đích của em đã đạt được rồi sao.”
Lương Triều Túc đang nhắc nhở cô nên biết vừa phải.
Liên Thành mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có ba đường chỉ tay, mỗi đường đều có vết máu hình trăng non do móng tay bấm vào, theo bói tử vi thì đường chỉ tay cắt ngang, có nghĩa là nửa đời gian khổ.
Nhưng cô đã hoàn toàn chết lặng, không hề cảm thấy vết thương đau.
Cho dù những gian khổ của cô là do Lương Triều Túc mang lại, hắn sẽ không cảm thấy cô cũng biết đau, dùng dao nhỏ đâm lên trên người cô, còn kêu cô đừng phản kháng, một hai phải biết vừa phải.
Liên Thành lần nữa siết chặt nắm tay, cái suy nghĩ đã sớm ngo ngoe rục rịch trong đầu kia càng thêm hiện rõ.
Mạnh mẽ giống như con sông dâng trào cuồn cuộn, bao trùm lấy nỗi sợ hãi bị Lương Triều Túc trừng phạt khi phát hiện cô chạy trốn.
Nhưng dù suy nghĩ đó có ngang ngược mạnh mẽ thế nào thì hiện thực là cô còn chưa thể vượt qua cửa ải kiểm tra sức khỏe lần này.
_______
Ad: Khi trước mặt người ngoài thì na9 xưng hô với nu9 là tôi - cô nha.