Cô ta nhìn về phía Lương Triều Túc, chỉ có anh cả là lần nào cũng sẽ giúp cô ta vô điều kiện, “Anh cả.”
Liên Thành cũng nhìn Lương Triều Túc, giờ khắc này ánh mắt của hắn rất kỳ lạ, đôi mắt hắn sáng người, tràn đầy sự hứng thú và ý vị không rõ, không thể hiểu nổi nhìn cô.
Da đầu Liên Thành tê dại.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt của hắn đã trở về bộ dạng lạnh lùng, giọng nói cũng cũng lạnh, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
“Trong tâm lý học có một hiện tượng, nếu như một người đột nhiên trở nên oai phong lẫm liệt, chiếm giữ vị trí đạo đức cao hơn để ép buộc suy nghĩ của người khác, người đó hoặc là thật sự cao thượng vô tư, hoặc là vô cùng chột dạ lo sợ, cô thuộc loại người nào?”
Liên Thành muốn cãi lại, lời nói đã tới miệng nhưng rồi lại nhịn xuống.
Yên tĩnh mấy giây, Lương Văn Phỉ lập tức kết luận, “Á khẩu không thể trả lời được, cô chính là đang chột dạ.”
Liên Thành siết chặt tay, cô không thể hoảng loạn, cũng không thể vội vàng cãi lại.
Lương Triều Túc là người giỏi thẩm vấn người khác, về lĩnh vực đàm phán càng là cao thủ. Trong giới kinh doanh ở phía Nam từng truyền tai nhau một câu: Thà uống rượu đến chết, còn hơn là ngồi vào bàn đàm phán với Lương thị.
Trong từng lời nói của hắn chứa đầy bẫy rập. Hai lựa chọn, thoạt nhìn thì lựa chọn đầu tiên chính là đường sống, nhưng nếu cô trả lời là vì Lương gia, vì Lương thị, vậy sẽ chẳng khác nào cô thừa nhận mình chiếm cứ vị trí đạo đức cao hơn, muốn khống chế Lương Văn Phỉ để tránh phải làm xét nghiệm máu.
Đến lúc đó, sự chần chờ vừa mới dâng lên của mẹ Lương sẽ lập tức tan thành mây khói.
Lương gia giàu có phú quý, sẽ có rất nhiều cách để làm xét nghiệm, nếu chỉ cần lấy máu thì có thể sắp xếp bác sĩ tới tận nhà, ngoài ra còn có một biện pháp khác đơn giản hơn đó chính là dùng que thử thai.
Lương Văn Phỉ ngu ngốc, không thể phản ứng lại, còn mẹ Lương, chỉ cần bà bình tĩnh lại một chút thì bà tuyệt đối có thể nghĩ đến.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô buộc phải làm mẹ Lương đồng ý không để cô làm xét nghiệm máu.
Liên Thành ngẩng đầu lên, trước khi Lương Văn Phỉ hoàn toàn dồn cô vào chỗ chết, cô đánh đòn phủ đầu lại: “Chị nói đúng một nửa, tôi đúng là á khẩu không trả lời được, nhưng đó không phải là vì tôi chột dạ.”
“Mama….” Ánh mắt cô nhìn về phía mẹ Lương. “Con chỉ là cảm thấy rất khó chịu. Mỗi lần Lương Văn Phỉ vô cớ gây chuyện với con, mẹ đều sẽ cảm thấy con không tôn trọng chị, miệng lưỡi lanh lợi ức hϊếp chị. Con cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ có như vậy thì mẹ mới chịu liếc nhìn cô một lần.”
“Tức giận cũng được, thất vọng cũng được, con chỉ cần ánh mắt mẹ dừng lên người con.”
Từng câu từng chữ của Liên Thành đều là cảm xúc chân thật, lúc này được phát tiết ra ngoài, phía sau lưng cô bất tri bất giác sụp xuống, suýt chút nữa đứng không vững.
“Năm đó là mama giữ con lại, nếu như hiện tại mama chán ghét con thì cứ để con rời đi. Không cần phải chà đạp con như vậy, khiến con trở thành người không có tôn nghiêm.”
“Tôn nghiêm chính là tự bản thân mình tạo ra.” Trên mặt mẹ Lương không hề gợn sóng.
Lần này Thẩm Lê Xuyên trì hoãn lại hôn sự thật sự quá trùng hợp.
Những lời Liên Thành khóc lóc tự thú, tiếng khóc đau đớn xé lòng của cô như hóa thành một cây dao, đâm thẳng vào sự nghi ngờ bất an trong lòng của mẹ Lương.
“Nếu con có tôn nghiêm thì lập tức đi làm xét nghiệm. Sự thật sẽ chứng minh con trong sạch.”