Liên Thành nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ.
Vẻ mặt của người đàn ông thay đổi, dùng bàn tay to lớn che trán cô lại, chậm rãi xoa xoa hai cái. Sức lực của hắn lớn, lòng bàn tay vừa thô ráp vừa nóng bỏng, khiến Liên Thành cảm thấy hắn không phải đang xoa cho cô mà càng giống như là đang cọ xát.
Cô né tránh vì bị đau.
Bàn tay Lương Triều Túc khựng lại giữa không trung, giọng nói lạnh xuống, “Rời khỏi tôi, sau đó em muốn đi tìm ai?”
Liên Thành cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, ngay khi ánh mắt cả hai chạm nhau, cô liền bị cuốn vào vòng xoáy trong mắt hắn, mãnh liệt, lạnh lẽo thấu xương, sâu không thấy đáy.
Cô giật mình, kết hợp với kinh nghiệm từ lần trước, cô lập tức phát hiện tính nguy hiểm của vấn đề này.
“Không tìm ai cả.” Liên Thành đáp trả lại, “Là do anh tự nói muốn điều trị bệnh cho tôi, muốn tôi gả chồng.”
“Tôi nói khi nào………” Rượu khiến cho đầu óc con người mơ màng, Lương Triều Túc không còn phản ứng nhanh nhẹn như bình thường, lời nói vừa thốt ra mới chợ nhớt đến.
Hắn nhéo nhéo ấn đường, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh: “Vậy em muốn gả sao?”
Liên Thành ngẩn ra, nếu như là ngày thường, Lương Triều Túc tuyệt đối sẽ không nói ra lời này. Hắn nheo mắt, yên lặng và bình tĩnh quan sát cô.
Dù sao, lời nói muốn thốt ra khỏi miệng thì trước đó cũng phải trải qua suy nghĩ mới có thể giả vờ nói dối lòng mình. Nhưng biểu cảm, hành động và các phản ứng sinh lý nhỏ, nếu như không phải là người đã trải qua huấn luyện thì tuyệt đối không thể nào che giấu được.
Hắn thật sự đã say!
Liên Thành vui mừng, “Không muốn.”
Cô dỗ dành hắn, “Bệnh của tôi đã điều trị 3-4 năm, nhưng một chút hy vọng cũng không có. Cho dù vị bác sĩ Trung Y từ Bắc Kinh đó tay nghề có tốt, chỉ sợ cũng không có tác dụng với tôi. Cho nên, tôi không có nghĩ tới kết hôn.”
Liên Thành biết logic trong lời nói của cô rất cứng ngắc, nhưng bây giờ Lương Triều Túc không có được tư duy và sự nhạy bén như bình thường.
Cô tiếp tục nói, “Hơn nữa làm châm cứu cứ giống như là lúc Dung ma ma hành hạ Tử Vi, mỗi lần Dung ma ma đâm kim một cái, Tử Vi sẽ kêu lên đau đớn, nó chính là bóng ma thời thơ ấu của tôi. Nên tôi không muốn.”
Trước đây Liên Thành rất hay làm nũng và giả vờ đáng yêu, tính cách giống y như trẻ con.
Lúc đó Lương Triều Túc với tư cách là anh trai, hắn là người nuông chiều cô nhất, không ít lần bị cô quấn quanh làm phiền.
Từ tận đáy lòng, cô tiến lại gần hắn, chơi xấu làm nũng.
Đáy mắt Lương Triều Túc lộ ra ý cười mềm mại, mở miệng nhẹ giọng trách mắng. “Nói bậy bạ, Bạc tiên sinh sao lại có thể giống như Dung ma ma được, ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực phụ khoa, thuộc hàng đầu trong khắp cả nước. Tôi đã hỏi qua bệnh của em, ông ấy nói không khó trị.”
Đã lâu cô không được nghe lời nói sủng nịch như vậy từ hắn, Liên Thành ngốc vài giây mới đột nhiên phản ứng lại.
Hắn nói không khó trị.
Không khó trị, vậy chứng minh rằng trong lòng hắn cô vẫn luôn có bệnh, cho nên hắn nghĩ cô không có mang thai.