Bỏ Trốn Sau Khi Lừa Được Lão Đại Cấm Dục

Chương 31: Không thừa nhận cô

Liên Thành vừa bất ngờ vừa vui mừng, kéo tay áo hắn: “Có phải anh cảm thấy tôi không có mang thai đúng không?”

Không ngờ sau khi hai chữ mang thai được thốt ra từ miệng cô, Lương Triều Túc đột nhiên thanh tỉnh, Liên Thành nhận thấy trong mắt hắn có cảm xúc đó rất vi diệu và nguy hiểm, “Em có thai hay không thì sau khi kiểm tra sức khỏe sẽ biết.”

Liên Thành không dám nói nữa, thành thật dựa vào lòng ngực hắn.

Lương Triều Túc có khung xương lớn, cơ bắp rắn chắc, có cảm giác tràn đầy sức mạnh. Nhiệt độ cơ thể hắn cách một lớp áo sơ mi truyền lên người cô.

Liên Thành giống như đang nằm trên một cái bếp lò, chờ cho đến khi đôi mắt của hắn dần mơ màng vì rượu, mới ngập ngừng truy hỏi: “Bạc tiên sinh? Tên gọi là gì? Sao tôi chưa từng nghe qua?”

Sau sự việc vừa rồi, Lương Triều Túc không thèm để ý tới cô nữa.

Hắn giơ tay cởϊ áσ, lộ ra lòng ngực to lớn cường tráng.

Ánh đèn chiếu lên người hắn, trên làn da bánh mật có một tầng mồ hôi, mồ hôi tựu lại trong các khe rãnh của cơ bụng, trượt lên xuống theo từng nhịp thở.

Trên người hắn có sức hấp dẫn mạnh mẽ của đàn ông trưởng thành, mang lại cảm giác an toàn to lớn, lại thêm vẻ ngoài điển trai. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ dễ dàng bị hắn chinh phục.

Chóp mũi Liên Thành chua xót, trong mắt cô chỉ toàn là hình ảnh người anh trai muốn trăng thì không cho sao của cô lúc xưa, lòng cô như nặng trĩu: “Anh cả.”

Vẻ mặt của Lương Triều Túc thay đổi, hắn vén váy cô lên, tát một cái lên mông cô, hắn không khống chế súc lực, âm thanh vang dội bao nhiêu thì đau rát bấy nhiêu. “Gọi tên, tôi không phải là anh trai của em.”

Mùi thuốc lá, mùi rượu, tất cả trộn lẫn vào trong hơi thở của hắn, vừa nồng đậm vừa đặc biệt, Liên Thành cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Hắn đã say đến mức này nhưng vẫn không quên Lương Văn Phỉ, vẫn không chịu chấp nhận cô, vứt bỏ hết những tình cảm với cô trong quá khứ.

Đầu lưỡi Liên Thành đắng chát, cô ngẩng đầu nhìn hắn: “Đúng vậy, anh là Lương Triều Túc, không phải là anh trai của tôi.”

Mẹ Lương cũng không phải là mama của cô.

Lương gia càng không phải là nhà của cô.

Trong lòng cô chợt muốn xác nhận một ý nghĩ, một ý nghĩ cô đã thử làm rất nhiều lần nhưng vẫn chưa bao giờ thành công.

Cũng là ý nghĩ nguy hiểm nhất.

“Ừm.” Lương Triều Túc lại dùng lòng bàn tay ấn vào gáy cô, ép cô dán sát vào ngực hắn, “Sau khi kết quả kiểm tra chứng minh em trong sạch, tôi sẽ để Bạc tiên sinh tận lực điều trị bệnh cho em. Sẽ không làm chậm trễ em kết hôn sinh con.”