Liên Thành do dự, Bạch Anh trừng mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Liên Thành ngược lại đã có quyết định.
Cô lấy từ trong túi xách ra một xấp tài liệu: “Trước đây tớ từng làm phẫu thuật nội soi ở bệnh viện, có biết sơ tình huống của trưởng khoa phụ khoa. Con trai nhỏ của cô ấy chơi pháo nên bị thương nặng, đang rất thiếu tiền, chúng ta có thể thử mua chuộc cô ấy.”
Bạch Anh hỏi, “Vậy còn vị chuyên gia kia thì sao?”
Liên Thành cắn môi dưới, “Tớ còn đang suy nghĩ.”
“Cậu có biết đó là ai không? Tớ có thầy ở Bắc Kinh, không phải là không còn khả năng.”
Liên Thành vui mừng, “Tớ sẽ lập tức trở về dò hỏi.”
Sau khi cô và Bạch Anh rời đi không lâu, thì một chàng trai khoảng 20 tuổi, dáng vẻ công tử bột tô son trát phấn, ôm bụng, đá văng cửa phòng bên cạnh ra. “Thẩm Lê Xuyên, cậu tìm người từ nơi nào tới vậy, chỉ vì một dĩa điểm tâm mà ruột của tôi sắp bị kéo lòi ra ngoài luôn rồi này.”
Thẩm Lê Xuyên ngước mắt lên, lần đầu tiên trên khuôn mặt vốn luôn dịu dàng của hắn hiện lên vẻ dữ tợn, u ám.
Giống như sóng biển cuồng nộ dâng cao được gắt gao đè nén lại, nhưng càng đè nén thì càng điên cuồng.
Công tử bột sợ hãi nhảy dựng lên, “Cậu làm sao vậy? Lương Văn Phỉ lại thúc giục cậu trở về kết hôn sao?”
“Kết hôn?” Giọng nói của Thẩm Lê Xuyên tràn đầy băng tuyết lạnh lẽo.
Vừa tức giận vừa mỉa mai.
………..
Liên Thành ngồi ở trong phòng chờ đến tối, trên hành lang vang lên tiếng bước chân lảo đảo.
Đến trước cửa phòng cô thì dừng lại một lát.
Liên Thành không nhịn được ngừng thở, tiếng bước chân lại rời đi.
Liên Thành hít sâu, tay siết chặt then cửa, vặn ra.
“Lương Triều Túc……” Trong giọng cô có sự run rẩy nhỏ khó phát hiện, “Có thể nào…….”
Trên người Lương Triều Túc đầy mùi rượu nồng đậm, ánh mắt cũng mơ màng, “Có việc?”
Liên Thành nghiêng người, ý bảo hắn vào trong, “Có chuyện.”
Cô chậm lại mấy giây, sau đó bổ sung. “Chỉ chậm trễ anh vài phút thôi.”
“Nói đi.” Lương Triều Túc ngồi trên ghế sô pha ở cuối giường, dùng tay xoa huyệt Thái Dương, “Có chuyện gì?”
“Giải rượu.” Liên Thành đưa cho hắn một ly nước. “Anh đã uống rất nhiều sao?”
Người đàn ông nhận lấy, một hơi uống cạn, bỏ cái ly không xuống, sắc mặt hoà hoãn hơn rất nhiều, “Không nhiều lắm, bọn họ không chuốc say được tôi.”
Liên Thành khô khốc nịnh nọt hắn, “Tửu lượng của anh tốt, ngàn ly không say.”
Đáy mắt hắn mơ hồ có ý cười, nới lỏng cổ áo, “Hôm nay sao lại ân cần như vậy, có việc muốn cầu xin tôi?”
Ánh mắt Liên Thành đảo qua ly nước, đó không phải là nước giải rượu mà chỉ là nước trắng bình thường. “Lần này sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi không có thai, chờ sau khi Lương Văn Phỉ kết hôn, có phải là tôi có thể giải trừ hiềm nghi rồi không?”
Lương Triều Túc dựa vào sô pha, vươn tay nắm lấy tay cô, “Em muốn hỏi, quan hệ của chúng ta có thể kết thúc hay không?”
Liên Thành nhìn hắn, “Có thể không?”
Lương Triều Túc đột nhiên kéo mạnh tay cô, làm cả người Liên Thành ngã vào trong lòng ngực hắn, trán cô đập mạnh vào lòng ngực cứng rắn, đau đến mức kêu ong ong.