“Anh không có giày xéo tôi.” Sống lưng Liên Thành yếu ớt cong xuống, “Anh chỉ đang đùa giỡn tôi, lúc ở bệnh viện, lúc ở trong xe, thái độ của anh thờ ơ như gió thoảng mây bay, sau đó lại lợi dụng lúc tôi không đề phòng, lặng lẽ đi điều tra. Chỉ vì một câu tôi có thai của Lương Văn Phỉ, anh lại phải mất công như vậy, anh thật đúng là một người anh trai rất tốt.”
“Không có lửa làm sao có khói, Phỉ Phỉ sẽ không tự dưng gây chuyện vô cớ.” Giọng nói của hắn trầm xuống, “Nhưng em lại phản ứng dữ dội như vậy, là thật sự có sao?”
“Có nha.”
Liên Thành trợn mắt nhìn hắn, vỗ vỗ bụng mình: “Trong chỗ này của tôi có rất nhiều thứ, có ống dẫn dài, dây dẫn cứng, thuốc cản quang* được bơm vào, chẳng phải tất cả đều là do anh nhìn chằm chằm mà "có thai" đó sao?"
(*Thuốc cản quang: là chất thường đưa vào cơ thể để làm siêu âm, chụp X -quang….)
"Liên Thành." Giọng người đàn ông trở nên giận dữ, mang ý cảnh cáo. "Có phải tôi đã quá nuông chiều em rồi đúng không?"
Liên Thành nghẹn một hơi dài, sau đó cười lạnh, "Thực xin lỗi, tôi lại sai rồi, tôi đúng là có mắt như mù nên đã không nhận ra ân huệ của anh."
Rốt cuộc cô cũng không dám chọc giận Lương Triều Túc nữa, vừa dứt lời liền xoay người đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong cô cũng không lập tức ra ngoài, mà cố tình chờ đến khi người đàn ông tức giận bỏ đi.
Một đêm này, Liên Thành thức trắng đến sáng.
Hơn 7 giờ, Lương Văn Phỉ la lối ầm ĩ, bảo cô xuống lầu.
Lương Triều Túc ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách uống trà, trợ lý sinh hoạt của hắn đang mở máy tính lên.
Liên Thành đi tới gần.
Trên màn hình hiển thị hình ảnh cô được Bạch Anh dìu lên lầu tám, đi vào phòng 03.
Thư ký lại chuyển sang một video khác, là video cô và Bạch Anh đi thang máy xuống tầng dưới, thời gian hiển thị là 10 giờ 30 phút.
Liên Thành thở phào nhẹ nhõm, cô và Bạch Anh thực sự đã lên tầng tám, nhưng mà 9 giờ đã đi xuống làm xét nghiệm máu.
Video này đã được xử lý qua.
Xem ra tối hôm qua cô cố ý chọc giận làm Lương Triều Túc bỏ đi, sau đó gọi điện cho Bạch Anh tìm cách ứng phó vẫn còn có hiệu quả.
“Còn nữa không?” Lương Văn Phỉ hỏi thư ký, “Còn giám sát ở hành lang đâu?”
Thư ký nhìn sang Lương Triều Túc, cẩn thận trả lời: “Hôm qua có một minh tinh hạng nhất có hẹn trước ở khoa sản, nên camera giám sát bị tắt đi.”
Lương Văn Phỉ không nhìn thấy video mấu chốt thì vẫn không an tâm: “Minh tinh hạng nhất nào chứ? So với Lương gia còn lớn hơn sao, mỗi lần tôi đến sao chưa từng nghe nói còn có thể tắt camera?”
Thư ký dỗ cô ta: “Người trong giới giải trí rất hỗn loạn, chuyện mang thai không thể để lộ ra ngoài, không thể so sánh với tiểu thư được, ngài là đại tiểu thư Lương gia, là Thẩm phu nhân, có thể quang minh chính đại đi khám thai, không có ai là không hâm mộ tiểu thư.”