Lương Triều Túc vẫn không nhúc nhích: “Mật khẩu.”
Liên Thành bị nghẹn một hơi ở cổ họng, tức giận đến mức hai mắt hiện lên tơ máu: “Lương Triều Túc, có phải tôi ở trong mắt anh là người rất đê tiện, không phải người mà là súc sinh đúng không?”
Lương Triều Túc nhíu mày, phát hiện cảm xúc của cô bùng nổ: “Em lại muốn quậy cái gì?”
Không kiên nhẫn, bực bội, ánh mắt miệt thị của hắn được hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn.
Hai mắt của Liên Thành đều đỏ lên, “Tôi quậy? Cái gì gọi là quậy? Tôi là người có máu có thịt, bị mắng cũng sẽ biết khó chịu, ban ngày tôi bị Lương Văn Phỉ chửi đánh, ban đêm bị anh chà đạp, nếu tôi chỉ muốn bảo vệ mình một chút mà bị gọi là quậy, vậy thì cái gì là không quậy, anh mau nói cho tôi biết cái gì là không quậy?”
“Đủ rồi.”
Lương Triều Túc đi từ ba bước biến thành hai bước, kéo Liên Thành vào trong, “Ban đêm ban hôm em la lối cái gì? Em bình tĩnh lại một chút.”
“Tôi còn chưa đủ bình tĩnh sao?” Liên Thành vùng vẫy tránh khỏi hắn, “Anh còn muốn tôi bình tĩnh như nào nữa?”
Sự phẫn nộ rung chuyển trong lòng, nỗi sợ hãi bị điều tra camera giám sát, tất cả hòa quyện vào nhau, chúng biến thành những dây leo điên cuồng, ngang ngược, chúng nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể của Liên Thành, bao vây cô không chừa một kẻ hở.
“Năm đó ôm nhầm là do một đứa trẻ như tôi làm sai sao? Em gái anh vô tội, còn tôi thì không vô tội sao? Anh đau lòng cho Lương Văn Phỉ, anh bảo vệ chị ta, sủng ái chị ta, anh có thể xây cho chị ta một cái thang lên trời làm tiên còn được, vậy sao anh còn muốn giày xéo tôi để làm gì? Anh dựa vào cái gì mà giày xéo tôi, hả?”
Lương Triều Túc dùng sức kéo cô, không thể nghi ngờ đã dễ dàng áp chế cô, hắn bịt miệng cô lại, “Tôi giày xéo em khi nào?”
Trong tim Liên Thành lạnh xuống, ngay cả giãy giụa cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Cô đã nghĩ đến rất nhiều câu trả lời từ Lương Triều Túc.
Là bởi vì Thẩm Lê Xuyên, là bởi vì ngoài mặt hắn là người cấm dục, cho nên hắn cần cô ngầm trở thành một đối tượng để hắn phát tiết.
Là bởi vì Lương gia nuôi dưỡng cô 22 năm, là cô thiếu nợ Lương gia.
Không ngờ câu trả lời của hắn lại là một câu như vậy.
Từ câu hỏi của hắn, có thể cho thấy hắn chưa từng cảm thấy rằng hắn đang giày xéo cô.
Liên Thành run run, là do cô quá ngây thơ rồi, người vô tình vô nghĩa như hắn, làm sao có thể có lương tâm được cơ chứ?