Bỏ Trốn Sau Khi Lừa Được Lão Đại Cấm Dục

Chương 7: Đồ gì?

…….

Sáng hôm sau, Liên Thành dậy sớm, tranh thủ lúc người hầu đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, đến gõ cửa phòng Lương Triều Túc.

Dì Vương đúng lúc đi ngang qua, vội vàng ngăn cản cô lại: “Liên Thành, đại thiếu gia khi vừa thức dậy sẽ có hơi nóng nảy, cậu ấy ghét nhất bị người khác quấy rầy vào buổi sáng, con cũng biết mà.”

Đương nhiên Liên Thành biết rõ, nhưng hiện tại cô không còn biện pháp nào khác.

Lương Triều Túc nhìn qua giống như là người cấm dục, nhưng thật ra lại rất nặng dục. Một khi đã động ý niệm, hắn sẽ không bao giờ chịu dừng lại cho đến khi được thỏa mãn.

Huống chi kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ chính là giả, cô thật sự không dám đơn độc ở chung với hắn, cô không thể mạo hiểm lớn như vậy.

“Dì Vương, con có việc cần tìm anh ấy.”

“Việc gì mà lại không thể chờ sau khi ăn sáng rồi hãy nói.” Dì Vương thật lòng thật dạ khuyên cô: “Đại thiếu gia tính tình không tốt, con đừng có chọc giận cậu ấy, không thì cậu ấy lại phát giận lên người con.”

Tất cả mọi người trên dưới Lương gia đều biết rõ, người muốn đuổi Liên Thành ra khỏi Lương gia nhất không phải là Lương Văn Phỉ, mà đó chính là Lương Triều Túc.

Ngày thường đại thiếu gia luôn nhìn Liên Thành bằng ánh mắt lạnh lẽo. Một khi Liên Thành phạm lỗi thì hắn sẽ phạt cô rất nghiêm khắc, không chút nể nang đến tình cảm khi xưa.

Liên Thành không nhận sai thì nhất quyết sẽ không bỏ qua.

“Dì Vương, trong lòng con hiểu rõ.”

Sau khi Liên Thành tốt nghiệp trở về nhà, cô đối với Lương Triều Túc luôn là muốn tránh còn không kịp, dì Vương thật sự rất khó hiểu với hành động lần này của cô: “Liên Thành ------”

Giây tiếp theo, cách cửa gỗ được mở ra từ bên trong.

Liên Thành quay đầu lại.

Lương Triều Túc mặc áo ngủ bằng lụa màu đen, cổ áo chỉnh tề. Khí chất trên người trời sinh có ba phần lạnh lẽo, lấy sắc bén làm chủ đạo, có thể dễ dàng xâm chiếm người khác.

Hơn nữa thân hình hắn cao lớn, cường tráng, tay dài chân dài, kết hợp với biểu cảm không tốt trên mặt, phá lệ có cảm giác đáng sợ.

“Có việc gì?”

Hắn ở trong phòng nghe thấy tiếng của cô.

Dì Vương chột dạ, “Cậu tỉnh rồi, để tôi xuống nhà thúc dục mọi người làm bữa sáng.”

Dì Vương nâng bước rời đi.

Liên Thành hoảng hốt: “Dì Vương, dì chờ con một lát, con nói xong một câu rồi đi xuống chung với dì.”

Dì Vương do dự đứng lại, ánh mắt liếc nhìn sang Lương Triều Túc, thấy hắn cười như không cười, khuôn mặt vốn dĩ âm trầm, giờ đây càng thêm lạnh lẽo: “Sáng sớm đã tới gọi tôi, chính là chỉ để nói một câu?”

Da đầu Liên Thành căng lên, nhanh chóng nói: “Mama muốn tôi chuẩn bị để kiểm tra sức khỏe, anh mau trả đồ lại cho tôi.”

Lương Triều Túc biết rõ còn cố ý hỏi: “Đồ gì?”

Dì Vương nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.

Liên Thành siết chặt tay, cô muốn dùng dì Vương để làm bảo hiểm, tránh cho Lương Triều Túc tiếp xúc thân mật.

Nhưng chỗ có lợi ắt sẽ có hại, nhược điểm chính là không thể nói quá rõ ràng.

Nếu cô nói thẳng ra là thẻ căn cước, kế tiếp sẽ phải làm sao để giải thích lý do thẻ căn cước của cô ở trong tay Lương Triều Túc, người vẫn luôn chán ghét cô.

“Anh biết rõ.”

_____

Cảm ơn các bạn đã đề cử truyện nha.