“Không biết.” Ánh mắt Lương Triều Túc sắc bén, giọng điệu thiếu kiên nhẫn. “Nhớ kỹ thân phận của em, đừng có cố tình gây chuyện vô ích.”
Cửa phòng đóng lại, vẻ mặt Liên Thành ngây ra.
Dì Vương thở dài, đến gần nắm tay cô đi xuống lầu: “Liên Thành, đại thiếu gia là đàn ông, đàn ông không giống với phụ nữ, trong mắt của bọn họ, huyết thống là quan hệ không thể tách rời.”
Lời nói của bà cũng đủ uyển chuyển, Liên Thành nói lời cảm ơn bà.
Chỉ là cái mà dì Vương hiểu đó chính là tình cảm quan hệ anh em, so với tình cảm mà Lương Triều Túc cảnh cáo cô là không giống nhau.
Hắn là đang uy hϊếp cô nhớ kỹ quan hệ cấm kỵ không thể để người khác biết, không được làm ra bất kỳ hành động nào có thể làm bại lộ.
Thực ra Liên Thành đã hối hận.
Cô biết Lương Triều Túc là người bạc tình bạc nghĩa, đối xử với cô không hề có chút khoan dung nào, nhưng bởi vì hình ảnh người anh trai sủng ái cô trong trí nhớ mà cho rằng hắn sẽ chừa cho cô một con đường sống.
Nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh, Lương Triều Túc đối với cô chỉ có dâʍ ɭσạи, không hề có chút tình cảm.
Trong khi dùng bữa sáng, ánh mắt của Lương Văn Phỉ đảo qua đảo lại giữa đầu và cuối bàn.
Lương Triều Túc trấn định nhàn nhã mặc cho cô ta nhìn, Liên Thành cúi đầu ăn cháo, không thèm quan tâm đến ánh mắt đánh giá của cô ta.
“Liên Thành, cô sáng sớm đã tìm anh cả để làm gì?”
Mí mắt Liên Thành không thèm nâng lên, tiếp tục ăn cháo.
Vẻ mặt Lương Văn Phỉ lập tức khó coi, ánh mắt nhìn về phía mẹ Lương: “Mama, mẹ giao cho Liên Thành chuẩn bị giấy tờ để gia đình chúng ta kiểm tra sức khỏe đúng không? Cô ta sáng sớm đã đến hỏi anh cả muốn thẻ căn cước.”
“Không có.” Mẹ Lương trả lời cô ta. “Tối qua mama chỉ muốn lấy thẻ căn cước của Liên Thành thôi.”
Lương Văn Phỉ bỗng nhiên cười lớn: “Liên Thành, có phải cô cho rằng mama đã sắp xếp để cô hỗ trợ đúng không?”
Bắt bẽ gượng gạo, trình độ quá thấp.
Trong lòng Liên Thành lộn xộn, không có kiên nhẫn ứng phó cô ta, cô nâng mắt lên nhìn cô ta.
Lương Văn Phỉ đã làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.
Nhưng Liên Thành lại cụp mắt xuống, khuấy cháo trong bát.
Vẻ mặt Lương Văn Phỉ vốn đã sẵn sàng chiến đấu, bây giờ lại bị mắc kẹt lại, không thể tiến không thể lùi, bị nghẹn đến mức vừa đỏ vừa xanh.
Cô ta đặt đũa xuống, gay gắt nói: “Tôi nói oan cô sao? Nếu không phải là cô tự mình đa tình thì chẳng lẽ là cô muốn tìm lý do, thừa cơ lấy lòng anh cả?”
Lương Triều Túc nhìn lại đây, ánh mắt không thể nói rõ là chế nhạo hay là khinh thường.
Liên Thành siết chặt đôi đũa.
Cô không muốn tham gia vào trò chơi cấp thấp này, nhưng những kẻ kém cỏi lại cứ muốn quấy rầy cô.
Cho dù Lương Triều có ở đây, cô có chỉ là một cái bánh bao thì cũng phải là một cái bánh bao nhân súp.
(P/s: câu này có nghĩa bánh bao thì mềm, dễ bị ức hϊếp nhưng bánh bao nhân súp cắn vào cũng sẽ phỏng. Ngụ ý là dù cho cô có nhỏ bé, thì cũng không dễ bị ức hϊếp.)
Liên Thành ngẩng đầu lên, cười nói: “Bữa sáng của chị bị cho quá nhiều muối sao?”
Lương Văn Phỉ không tin Liên Thành chỉ có ý quan tâm. “Cô có ý gì?”
“Để biết chị có bị gì không đó.”
Liên Thành vừa nói xong liền xách túi bỏ đi.
Lương Văn Phỉ phản ứng lại, mặt đỏ lên, quay đầu tìm chỗ dựa: “Anh cả, anh xem cô ta kìa.”