“Không…..”
Giọng nói chợt đứt quãng, Liên Thành ý thức được bản thân phản ứng thái quá, cười gượng ép: “Mama, mỗi lần kiểm tra sức khỏe con đều phải chịu tội một trận nhưng kết quả cuối cùng đều như nhau, lần này con có thể không làm kiểm tra được không?”
“Con không nghe lời mama sao?” Mẹ Lương áp má lên trán cô: “Con là do một tay mẹ nuôi lớn, có sợ đau hay không, có kiên cường hay không, mẹ có thể không biết sao?”
Nếu đổi lại một thời điểm khác, Liên Thành nghe thấy lời này chắc chắn sẽ mặt mày hớn hở, vui sướиɠ đến mức phát điên.
Nhưng hiện tại cô đang mang thai con của Lương Triều Túc, trong lòng chỉ tràn đầy hoảng sợ, không biết phải làm sao.
“Phỉ Phỉ sắp kết hôn với Lê Xuyên rồi, mama biết trong lòng con có ủy khuất, nhưng hiện tại Phỉ Phỉ đã mang thai, mọi sự đã thành, kết cục đã định.”
Liên Thành ngẩn ra, không ngờ Lương Văn Phỉ cũng có thai. “Chuyện xảy ra khi nào? Chị mang thai bao lâu rồi?”
“Không lâu, vừa mới phát hiện.” Mẹ Lương nắm lấy tay cô. “Liên Thành, con phải nên nhìn về phía trước, con cháu thế gia xuất sắc không phải chỉ có một mình Thẩm Lê Xuyên, con nên gặp gỡ nhiều hơn, chỉ cần là người con coi trọng thì mẹ đều sẽ thay con làm chủ.”
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong giới thượng lưu phú quý, Liên Thành hiểu rõ câu này của mẹ Lương có bao nhiêu phân lượng.
Liên hôn trong giới thượng lưu chính là một quy tắc để xã giao, anh cần quyền lực của tôi, tôi cần tiền tài của anh, vậy thì không bằng chúng ta cùng nhau chia sẻ tài nguyên.
Đương nhiên, tất cả được quyết định dựa trên quan hệ huyết thống.
Liên Thành đã bị công khai tuyên bố là hàng giả, dựa theo lẽ thường, tương lai cô muốn gả vào một nhà giàu mới nổi đã là dựa vào mặt mũi của Lương gia.
Mẹ Lương hiện tại cho cô quyền lựa chọn con cháu thế gia là đã cho thấy rõ thái độ, Lương gia thừa nhận đứa con gái này.
Cảm xúc trong lòng Liên Thành nhất thời trăm đường ngổn ngang, lại không dám đồng ý với bà: “Mama, con mới vừa tốt nghiệp, hai năm nữa vẫn còn phải bận rộn sự nghiệp.”
Mẹ Lương cho rằng cô không buông bỏ được tình cũ, không khỏi cảm thấy sốt ruột. “Liên Thành, con nên biết đâu là nặng nhẹ , có một số việc nghĩ trong lòng thì không sao, rốt cuộc không phải ai cũng là thánh nhân, nhưng nếu như thật sự làm ra thì liền sẽ không còn giống nhau.”
Làm ra cái gì, cái gì không giống.
Là sợ cô tranh giành Thẩm Lê Xuyên, làm Lương gia mất mặt, hay vẫn là sợ Lương Văn Phỉ thương tâm.
Liên Thành phát hiện bản thân cười không nổi nữa: “Mama, con không có nghĩ.”
Thực ra, cô biết cô nên nói thêm vài câu để giải thích rõ ràng, nói thẳng ra cô đã sớm buông bỏ Thẩm Lê Xuyên từ lâu.
Nhưng sự ấm áp vừa mới dâng lên trong lòng cô, giờ đây như hóa thành chì làm cô đau đớn, đầu óc trống rỗng, trời đất quay cuồng.
“Vậy thì tốt.” Mẹ Lương tin lời cô, ân cần nói: “Con đưa thẻ căn cước cho mama, để mama sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho con.”
Hai tay Liên Thành lạnh lẽo.
Cô dường như đã thông suốt hết tất cả mọi chuyện.
Kiểm tra sức khỏe lần này không phải chỉ đơn giản là kiểm tra sức khỏe, mà nó chính là lá thư cam kết cô sẽ không gây rắc rối cho hôn sự của Lương Văn Phỉ, cô đồng ý chính là cô chịu thua, không đồng ý chính là đại biểu cho việc không cam lòng, có âm mưu gây rối.
Mẹ Lương phát hiện bàn tay cô tiết ra mồ hôi lạnh, ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ.
Liên Thành nhất thời nghĩ không ra được biện pháp nào khác, chỉ có thể đồng ý: “Thẻ căn cước con không có mang theo bên người, ngày mai con sẽ đưa cho mẹ.”
Sau khi mẹ Lương rời đi, Liên Thành ngơ ngác ngồi trên sô pha, im lặng thật lâu.
Không chỉ riêng về vấn đề kiểm tra sức khỏe, thẻ căn cước của cô hiện tại vẫn còn ở trong tay Lương Triều Túc.
Người đàn ông đó, *không thấy thỏ sẽ không thả đại bàng.
(*không thấy thỏ sẽ không buông đại bàng (不见兔子不撒鹰): một cách nói trong tiếng Trung. Trong trường hợp này có thể hiểu là không đạt được mục đích thì sẽ không buông tay. Kiến thức của editor có hạn nên các bạn có thể tra baidu để hiểu rõ nha, hoặc ai biết thì giải thích giúp ad nha.)
Lần này cô muốn lấy được căn cước, còn không biết sẽ phải trả cái giá lớn gì nữa.