Phật Hệ Vai Ác

Chương 42 Hoa Triêu huyết vũ

Edit by NHT Chang

==============

"Hôm đó ta vội trở về Đế Kinh, còn chưa kịp thu thi thể cho người thân, đã bị Tề Lão Ma truy đuổi. Bị đuổi đến Trung Hải thì gặp được Long Thần. Long Thần không quan tâm đến những cuộc tranh đấu trên mặt đất, nhưng khi nghe nói ta là con của Nhạc Đế, cha ta trước khi chết đã truyền ngôi cho ta, giao cho ta trách nhiệm làm Nhân Hoàng, thì Long Thần liền thu nhận ta. Ngài giúp ta đánh lui Tề Lão Ma, ta hứa sẽ phục vụ cho Long Cung mười năm. Mười năm sau ta rời khỏi Long Cung, khi đó ta đã hai mươi sáu tuổi, Nhân tộc vì mất đi Nhân Hoàng, bị suy thoái trở thành nô ɭệ của tu chân giả và ma nhân, ta liền lấy thân phàm không có linh căn mà cưỡng ép nghịch thiên tu luyện, ở ngoại hải tám mươi năm, cuối cùng kéo dài được ba trăm năm thọ mệnh."

"Đợi đến khi ta luyện thành tuyệt kỹ của Võ Tôn, Càn Khôn Nhất Phá, rồi quay trở lại, mới biết tuy rằng Tề Lão Ma đã chết, nhưng Ma giới vẫn còn hoành hành. Vì vậy, ta đến bái phỏng Minh Nguyệt Thiền Tự của Phật gia, quan sát mười hai quyển kinh thư do Phật Ấn để lại, khuyên chủ trì Minh Nguyệt Tâm tiêu diệt Ma đạo..."

Tề Tu nghe mà chửi thầm trong lòng.

"Không chỉ là Minh Nguyệt Thiền Tự, còn có sư môn năm xưa của Võ Tôn là Linh Đài Sơn, Tam Sinh Quan của sư huynh Phật Ấn là Triệu Thanh Trì, Minh chủ Tán tu Minh ở ngoại hải là Từ Minh Chủ ta đều khuyên nhủ từng người một, cuối cùng đến Thanh Vân Môn của sư huynh Hàn Lăng Tuyệt, đấu pháp với hắn ba ngày, hắn bại dưới tay ta, cho ta đỉnh Xích Hà, các tu sĩ dưới đỉnh đều để ta sai khiến..."

Tề Tu bỗng dưng không muốn nói gì nữa.

"Ba năm trước, nhiều tu sĩ cùng Ma giới đại chiến ở Trung Hải, trận chiến này chắc ngươi cũng biết."

Tề Tu điên cuồng lắc đầu, cậu không muốn biết!!

Cậu chỉ biết, ba năm trước Phó Quân Ma giới bị một tu sĩ có tu vi cực cao chém chết, Ma giới đại bại suýt nữa bị tiêu diệt, trong ký ức của nguyên chủ, khoảng thời gian đó đám ma ở Vườn rau còn phải trốn đông trốn tây rất là thảm!

Chết tiệt, nguyên chủ cũng quá là vô tâm! Đám ma ở Vườn rau chỉ biết ăn với chơi, ngay cả tên của kẻ tử thù cũng không biết!

Thì ra tu sĩ chính phái, tu chân cho đàng hoàng không chịu, không ngoan ngoãn gϊếŧ ma nhân để kiếm kinh nghiệm, mà lại đi dấy lên cuộc chiến diệt Ma giới ở Trung Hải, đều là vì con ma sủng Nhạc Hoa Triêu của mình tác quái!

Tề Tu cảm thấy rất phức tạp!

Phức tạp rất lâu, cậu nghĩ Nhạc Độc Cô có lẽ đã nhập ma rồi, bèn nhắc nhở hắn: "Cái này... cái kia... ngươi là Nhân tộc, gánh vác trọng trách Nhân Hoàng, chẳng lẽ không nên... phát triển Nhân tộc thật tốt sao? Chẳng lẽ không nên tái thiết Đế Kinh, thúc đẩy sản xuất sao... cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, gây gió gây mưa cả ngày thế này không phải việc mà người tốt nên làm đâu!”

Nhạc Độc Cô cười nhạt: "Ta vốn nghĩ rằng, gϊếŧ Phó Quân Ma giới, san phẳng Ma giới xong, sẽ tái thiết Đế Kinh trên nền Ma Cung của Ma giới! Chỉ là không ngờ, khi ta đại chiến với Phó Ma Quân, lại bị người đố kỵ ám hại từ sau lưng, khiến ta rơi xuống Trung Hải, cuối cùng trôi theo dòng nước đến Mặc Liên Trì..."

Tề Tu cảm thấy... bản thân bỗng dưng trở thành phản đồ của Ma giới!

Nuôi kẻ thù số một của Ma giới như nuôi ma sủng, nuôi cho béo trắng tròn! Còn chữa thương cho hắn! Còn ngồi trên đùi hắn! Còn vì ham điểm cảm xúc tiêu cực mà trò chuyện với hắn! Đây không phải là phản đồ của Ma giới thì là gì?

Tề Tu thấy mình cũng khó mà trở thành một ma tốt, vậy thì chi bằng cứ ma tính mà tiếp tục, lại cày thêm một đợt cảm xúc tiêu cực!

Tề Tu nắm lấy tay Nhạc Độc Cô, với vẻ mặt hiền lành xoa xoa lên đó, sau đó nở một nụ cười còn hiền lành hơn: “Danh môn chính phái không đáng tin cậy, Phong chủ của Hôi Thử Phong vì ghen ghét mà ám hại ngươi, Hàn Oánh Oánh vì không muốn gả cho ngươi mà còn vu oan ngươi…”

Nhạc Độc Cô nhíu mày, không phải vì mấy chuyện cỏn con của Thanh Vân Môn, mà vì nụ cười hiền lành này của Thánh Tử, nhìn là biết chuẩn bị đâm dao vào vết thương.

Tề Tu quả nhiên đâm dao: “Hại một người còn không hại chết được, ngươi còn trông mong bọn họ có thể làm nên đại sự tiêu diệt Ma giới sao?”

Nhạc Độc Cô: ...

Tề Tu tiếp tục: "Muốn thành đại sự, phải gia nhập Ma giới chúng ta! Ngươi xem cha ta Tề Đông Dã ngày trước ở Đế Kinh hai mươi vạn..."

Dòng cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn nhấn chìm Nhạc Độc Cô.

Nhạc Độc Cô túm lấy cổ áo Tề Tu, nhấc bổng cậu lên không trung.

Sắc mặt của Nhạc Độc Cô vô cùng dữ tợn đáng sợ, thái dương của hắn giật thình thịch: “Nếu không phải ngươi từng cứu ta, ta đã gϊếŧ ngươi ngay lúc này rồi!”

Tề Tu thầm nghĩ, ngươi buông tay đi, ngươi buông tay ta sẽ hét to một tiếng “Hoa Triêu bảo bối, vì tâm nguyện của ngươi ta nguyện chết” đảm bảo sẽ có thêm một đợt, đợi ngươi hối hận và áy náy, ta lại tự chữa lành rồi xuất hiện trước mặt ngươi, nhất định lại là một đợt nữa! Đợt này lại đợt kia dồn dập một chút, 500,000 điểm sẽ sớm chỉ còn trong tầm tay!!

Sắc mặt của Nhạc Độc Cô xanh lét, cánh tay không ngừng run rẩy, trước mắt hắn hiện lên cảnh cha mẹ thảm tử năm đó, hiện lên cảnh Ma nhân đại khai sát giới ở Đế Kinh, hiện lên cảnh mình ôm thi thể mẹ trong màn mưa hoa đầy trời mà khóc nức nở.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tề Tu, đôi mắt đầy máu, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Không gϊếŧ ngươi, ta không gϊếŧ ngươi!”

=============