Edit by NHT Chang
-----------------
Nhạc Độc Cô vốn là người đóng góp cảm xúc tiêu cực cho cậu, hơn nữa xem ra anh hùng này lúc này tâm trạng đặc biệt không tốt, cậu mà tiến lại gần chắc chắn lại có thêm một đợt!
Tề Tu leo lên đài quan sát, chỗ này diện tích nhỏ, chỉ đủ cho một người ngồi, vì vậy Nhạc Độc Cô liền đứng dậy nhường chỗ: “Ngươi ngồi đi!”
Tề Tu nói: “Dưới đất chẳng có cái đệm nào, ta sao mà ngồi? Đương nhiên là ngươi làm đệm ta ngồi lên người ngươi rồi!”
Quả nhiên lại nhận được cảm xúc tiêu cực từ Nhạc Độc Cô.
Dù không muốn nhưng Nhạc Độc Cô vẫn ngoan ngoãn để đùi mình xuống, Tề Tu ngồi trên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn trời, trên trời không có cả mặt trăng, cúi đầu nhìn mây, một mảng mây đen kịt chẳng có phong cảnh gì.
Tề Tu nói: “Phong cảnh đẹp nhỉ!”
Nhạc Độc Cô ừ một tiếng, vậy mà không có chút cảm xúc tiêu cực nào.
Tề Tu nghĩ thế này không được, bèn chủ động nói: “Ban ngày nhìn thấy những người đó thật thảm!”
Quả nhiên nỗi oán hận của Nhạc Độc Cô lại trỗi dậy!
Vẫn là kiểu triền miên không dứt, +1+1+1+1+1+1…
Đợi cho +1 kéo dài một hồi, Nhạc Độc Cô mới thở dài một hơi, nói: “Không ngờ, kể từ khi Nhạc Đế băng hà, Nhân tộc lại sa sút đến mức này.”
Tề Tu nghĩ nghe giọng hắn bi ai như vậy, cơ hội này không thể bỏ qua! Vì vậy cậu suy nghĩ kỹ rồi nói: “Phàm nhân vốn chỉ là lũ kiến hôi, khi nào thì cường đại chứ?”
Có lẽ do Tề Tu hơi quá tay, chỉ nghe một tiếng “phanh” giòn tan sau gáy, thì ra là cột buồm bị Nhạc Độc Cô chưởng một cái đánh vỡ.
Tề Tu hơi hoảng, trong lòng nghĩ, mẹ nó đừng có động tay động chân, ta chỉ là một tiểu ma ngay cả kiến cũng không bằng, đang cố gắng để tích lũy cảm xúc tiêu cực thôi.
Nhạc Độc Cô mặc dù gân xanh trên trán nhảy lên, nhưng vẫn cố gắng tự kiềm chế, chỉ là giọng điệu nặng nề nói: “Ngươi là Ma nhân, nói câu này ta không trách ngươi, nhưng sau này đừng nói nữa!”
Tề Tu gật đầu như gà mổ thóc, rất nhanh tự nhủ rằng ma lớn có thể cúi đầu, huống hồ linh hồn của ta cũng là người, sau đó hiểu chuyện mà nói: “Nhưng Nhân tộc cũng xuất hiện một nhân vật như ngươi! Có vẻ như là ta kiến thức nông cạn rồi.”
Nhạc Độc Cô ừ một tiếng không trả lời, Tề Tu liền mở bảng hệ thống ra, nhìn những 500,000 điểm cảm xúc tiêu cực cần thiết để tiến cấp lên lão ma mà buồn bực.
Buồn bực một hồi, cuối cùng Nhạc Độc Cô lại mở miệng: “Ta không đáng là gì… Ngươi chưa gặp cha ta, nếu ngươi gặp rồi, ngươi sẽ thu lại những lời vừa rồi.”
Tề Tu thuận miệng nói: “Cha ngươi trông đẹp trai không?”
Cũng không biết Nhạc Độc Cô nghĩ tới đâu, vô duyên vô cớ lại nhảy ra mấy điểm cảm xúc tiêu cực.
“Ta không biết ông ấy đẹp hay không đẹp, ta chỉ biết năm đó Chu Đế bị Hồ Nương Nương dưới trướng Tề Lão Ma mê hoặc, khiến trời giận người oán, mọi người xa lánh. Nhìn lại nếu cứ tiếp tục như vậy, Nhân tộc sẽ phân rã sụp đổ, bị Ma giới nuốt chửng. Cha ta và Võ Tôn kết làm huynh đệ, dẫn theo nhiều tu sĩ và quân đội Nhân tộc tiến vào Đế đô, đánh đuổi Tề Lão Ma, lập lại thiên hạ, trở thành Nhạc Đế.”
Tề Tu rất tự giác đối chiếu một lúc, kết quả là vị trí của Tề Lão Ma quá lớn, cậu ngồi không vừa. Vì vậy cậu nhận ra rằng Tề Lão Ma mà Nhạc Độc Cô nói không phải là mình, mà là cha mình Tề Đông Dã.
“Ngày ta sinh ra đúng vào lễ Hoa Triêu, hôm đó hoa nở rộ khắp nơi, bên ngoài cũng truyền đến tin tốt lành, huynh đệ kết nghĩa của cha ta là Võ Tôn ở ngoại ô Kinh đô ba mươi dặm đại phá Tề Đông Dã, cắt đi ngàn năm tu vi của hắn, khiến hắn từ đó không thể làm loạn. Họ nói rằng, khi tin này đến, đúng lúc là tiếng khóc chào đời đầu tiên của ta, ta được đặt tên là Hoa Triêu. Muôn hoa nở rộ, xuân về đất trời, sinh cơ bừng bừng.”
Ở Ma giới, Tề Tu thỉnh thoảng có nghe nói về một vài chuyện của cha mình, nghe nói lễ Hoa Triêu ở Ma giới, được gọi là ngày Quỷ Tiết!
Trước đây cậu vẫn không hiểu vì sao Quỷ Tiết của Ma giới lại lòe loẹt đến thế, thì ra là…
“Ta vừa sinh ra, Võ Tôn liền thu ta làm đồ đệ, năm ta mười tuổi, chính thức theo Võ Tôn học nghệ, khi đó ông ấy đã có mấy đồ đệ thành danh, Hàn Lăng Tuyệt là một trong những đồ đệ đắc ý nhất của ông ấy, cũng là người trẻ tuổi nhất. Sư huynh Hàn có quan hệ rất tốt với ta, lúc đầu huynh ấy thường xuyên chỉ dạy ta, nhưng sau đó ta không cần huynh ấy chỉ dạy nữa, sau này thậm chí có thể chỉ dạy lại huynh ấy. Chỉ là vì ta là Nhân tộc, còn huynh ấy là tu tiên giả có linh căn, huynh ấy vẫn cao hơn ta rất nhiều.”
“Đời người ngắn ngủi, chẳng qua trăm năm. Vì vậy ta vô cùng trân trọng từng phút từng giây. Sau ba năm học ở Võ Tôn, ta gặp được vị sư phụ thứ hai là Phật Ấn, ông ấy có trí tuệ lớn, sau khi gặp ta, sẵn lòng để ta theo ông ấy lĩnh ngộ ba năm. Vốn dĩ ba năm sau ta 16 tuổi, vừa đúng lúc trở về Đế Kinh phụ chính. Nhưng không ngờ ta vừa mới trở lại Đế Kinh...”
Nói đến đây, Nhạc Độc Cô bỗng không nói nữa, nhưng một luồng cảm xúc tiêu cực mãnh liệt ập đến, Tề Tu quay đầu nhìn lại, thấy hai má của Nhạc Độc Cô nhịn không được mà co giật, hai tay cũng nắm chặt.
Người bình thường đến lúc này thì sẽ không hỏi nữa, hoặc sẽ nói một câu “Chuyện đã qua thì cho qua đi!”, nhưng Tề Tu không phải người bình thường, cậu là một ma quỷ!
“Làm sao vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?” kiên quyết muốn cày cảm xúc tiêu cực đến tận cùng!
“Tề Lão Ma không biết dùng cách gì mà chữa khỏi vết thương, trở lại báo thù! Hôm đó ta ra ngoài thành chơi ở Quan Tam Sinh, nhưng khi ta trở về... Tề Lão Ma đã phá Kinh Đô, cha mẹ ta, người thân, huynh đệ tỷ muội, toàn bộ đều bị hắn... gϊếŧ sạch! Hôm đó đúng là lễ Hoa Triêu, cũng là sinh nhật mười sáu tuổi của ta! Từ đó về sau, ta đổi tên, trên đời này ta đã không còn người thân, chỉ còn một tâm nguyện...”
Trong lòng Tề Tu giật thót một cái.
Mình cũng họ Tề! Mục tiêu cấp tiếp theo của mình cũng là Tề Lão Ma! Thỉnh thoảng mấy tiểu ma nịnh bợ cũng gọi mình là Tề Lão Ma!!
Chết tiệt, hóa ra cha ruột Tề Lão Ma không chỉ diệt cả nhà người ta, mà còn diệt luôn cả hai mươi vạn dân!
Chả trách lúc Nhạc Độc Cô nhìn thấy mình, cảm xúc tiêu cực cuồn cuộn không dứt, dễ dàng bùng phát.
Vậy nên Nhạc Độc Cô đã đổi tên rồi, cái tâm nguyện còn lại đó có còn gì phải suy nghĩ không? Đương nhiên là gϊếŧ hết toàn bộ Ma giới, bao gồm cả Thánh Tử Vườn rau là mình!
------------------------