Edit by NHT Chang
-------------------
Tề Tu chớp chớp mắt, cảm thấy mình nghe không hiểu.
Thật xin lỗi, mặc dù cậu đã đi cướp tàng thư các, nhưng thật sự chưa từng cướp sách lịch sử.
Nhưng vì đây là yêu cầu của ma sủng, Tề Tu, với tư cách là chủ nhân, đương nhiên phải cân nhắc. Huống chi vừa rồi cậu cũng trăn trở về chuyện này.
Thế là cậu gật đầu: “Dừng thuyền, vớt tất cả những phàm nhân bên dưới lên.”
Chu Liệt kinh ngạc, bình thường Thánh Tử cứu giúp tiểu ma còn có thể hiểu là có mưu đồ sâu xa để bảo vệ vinh nhục thịnh suy của Ma giới, nhưng đặc biệt là đi cứu phàm nhân thế này là sao? Thật sự muốn làm Phật à??
Từ Tam và Thời Chính cũng không đồng ý, đứng bên cạnh mấy tiểu ma thì thầm bàn tán.
Chỉ có con bạch long kia thấy cảnh này thì mắt trợn tròn. Vừa rồi Nhạc Độc Cô nói nhỏ với Tề Tu, hắn không nghe thấy, hắn chỉ nghe thấy một ma sủng nói muốn cứu người, thế mà Thánh Tử này lại đồng ý!!
Đúng là Thánh Tử đa tình, nhất định phải ngủ một trận! Không, nếu có thể thì ngủ vài trận!
Vì vậy Bạch Kỳ Di chủ động giúp Tề Tu giải vây: “Nói nhảm gì thế? Đây là ân đức của Thánh Tử dành cho ma sủng!! Các ngươi hiểu không? Đây là tình cảm muốn vì một ma sủng mà lật đổ núi sông...”
Thời Chính nhỏ giọng sửa lại: “Đây không phải tình cảm, mà là ma tính.”
Các tiểu ma lập tức tâm phục khẩu phục, mọi người lăn xả vào dừng con thuyền nước khô lại, bắt đầu giúp Thánh Tử chuyển những người bị thương lên.
Về phần một số thi thể, mặc dù các tiểu ma cảm thấy cứ vứt lung tung tại chỗ cũng không tệ, Chu Liệt nghĩ có lẽ có thể cắt thành miếng rồi phơi khô làm thành thịt khô người để dành làm lương khô trong những ngày mưa gió, đầu bếp Thời Chính thậm chí còn chuẩn bị sẵn bột thì là để gia vị, nhưng bị Tề Tu ngăn lại.
“Thiếu tiền lương của các ngươi à?” Tề Tu trợn mắt, “Lục soát lấy hết những thứ có giá trị trên người bọn chúng, thi thể thì đốt rồi chôn đi!”
Thời Chính nói: “Thánh Tử chẳng lẽ muốn làm món thịt nướng người? Món thịt nướng người thì ngon thật, nhưng trời đang là mùa hè, không để được lâu...”
Tề Tu với tư cách là một ma y, kiên nhẫn dạy dỗ các tiểu ma: “Phải hiểu rõ vệ sinh của ma nhân, những người này đã chết mấy ngày rồi, cũng có chỗ đã thối rữa, ăn vào tuy không chết nhưng dễ đau bụng, ảnh hưởng đến sức chiến đấu. Hơn nữa chỗ này thuộc địa phận của Ma giới chúng ta, đốt cháy rồi chôn lấp có lợi cho phân hủy làm phân bón.”
Các tiểu ma tuy không tình nguyện, dù sao đây cũng không phải là địa phận của Vườn rau, ai quan tâm đất đai có màu mỡ hay không? Nhưng vì Thánh Tử vốn từng làm ở Vườn rau nói vậy, mà hắn lại là ma đầu, vậy thì cứ nghe theo thôi.
Chuyện chôn cất thi thể thì giao cho Nhạc Độc Cô làm, Tề Tu chỉ lo cứu người.
Trong việc cứu người, cậu không sử dụng ma công, dù sao ma công nhập thể, những phàm nhân này một là không chịu nổi, hai là không cẩn thận sẽ nhập ma. Dân số Ma giới đông đúc, số tiền cậu nhận được lại có hạn, thêm cả trăm người chia tiền nữa, người khác còn dễ nói, Từ Tam có khi sẽ tạo phản đầu tiên.
Vì vậy, Tề Tu vắt óc hồi tưởng lại hai quyển sách y học về con người trong ba trăm quyển sách do hệ thống chỉ định, kết hợp với một số kiến thức học được từ xã hội hiện đại, bắt đầu ra tay.
Người bị cụt tay cụt chân thì trước tiên rửa sạch vết thương rồi mới khâu lại. Nội tạng bị tổn thương thì xin lỗi nhé, cùng lắm dùng dịch thuốc từ Hoàng Long thảo pha loãng gấp trăm lần mà cố đút cho hai ngụm.
Cũng may những người này tuy thoi thóp gần chết, nhưng phần lớn đều chỉ bị thương ngoài. Cũng may là lần này đi đánh trận, trong bếp còn có không ít bắp cải và củ cải do chính tay Tề Tu trồng làm thức ăn, dù không đủ ăn cũng còn có Tinh Củ Cải đi theo có thể ăn được nó.
Ngay khi Tề Tu dốc hết sức điều trị, chữa lành cho tất cả những phàm nhân trên mặt đất này xong, hệ thống đã mang đến cho cậu một bất ngờ: Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cấp độ ma quỷ, thưởng 50,000 điểm!
50,000 điểm lấp lánh rơi vào mục điều trị, Tề Tu hài lòng vỗ tay, mặc dù mệt đến mức đau lưng mỏi gối, nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Hiện tại kỹ năng của cậu đã là:
Ký chủ: Tề Tu
Giới tính: Nam
Tuổi: 22 tuổi
Điều trị: Ma quỷ (50,000/500,000) (Cấp tiếp theo: Lão Ma)
Tấn công: Trá Ma (0/10,000)
Dụ dỗ: Thiện lương (0/100)
Kỳ kỹ da^ʍ xảo: Thiện lương (0/100)
Điểm cảm xúc tiêu cực còn lại: 76,300 (Có thể tra cứu)
Tề Tu mở bảng tra cứu lên nhìn, người đóng góp cảm xúc tiêu cực chủ yếu vẫn là Nhạc Độc Cô, chỉ vì những lý do kỳ lạ mà một mình hắn đã có gần mười ngàn điểm cảm xúc tiêu cực đối với cậu. Cảm xúc tiêu cực còn lại đến từ các tiểu ma thì kém xa hắn. Còn về con rồng tên Bạch Kỳ Di kia, đúng là một gánh nặng, từ đầu đến cuối chỉ cho được 20 điểm, chẳng đủ nhét kẽ răng!
Ngay khi Tề Tu đang kiểm tra điểm số của mình, Nhạc Độc Cô cũng đã thiêu hết những thi thể đó và chôn cất xong xuôi, lúc này đang ngồi giữa những phàm nhân đó, hỏi bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta vốn là dân Đế Kinh, trăm năm trước Đế Kinh bị phá hủy, chúng ta lưu lạc đến đây, trở thành nô ɭệ của Ma giới, bây giờ Ma nhân và Tiên nhân đang đánh nhau ở Trung Hải, chúng ta bị ép phải giúp Ma nhân vận chuyển những thứ như lưu huỳnh và diêm tiêu. Kết quả là gặp đúng Tiên nhân, Tiên nhân và Ma nhân cầm đầu đánh nhau, chúng ta bị vạ lây, còn chưa kịp chạy đã thành ra thế này.”
Bạch Kỳ Di đứng một bên gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng là người vô tội bị liên lụy!”
Kết quả hắn vừa mở miệng, liền bị Tề Tu túm lại, Chu Liệt lấy ra một sợi dây trói tiên, trói Bạch Kỳ Di chặt như đòn bánh tét, rồi ném hắn thẳng xuống thuyền nước khô. Loại rồng rác rưởi bị ném đi mà không có cảm xúc tiêu cực này, Tề Tu không muốn nhìn thấy nữa!
Tề Tu ném Bạch Kỳ Di đi xong, nói với đám phàm nhân: “Bây giờ các ngươi đều sống lại rồi, mau quay lại làm việc đi. Lưu huỳnh và diêm tiêu là thứ rất quan trọng, nhớ tiếp tục vận chuyển!”
Những người đó cảm tạ Tề Tu hết lời, liên tục gọi cậu là “Phật sống”, khiến Tề Tu sợ đến mức cả người run lên.
Chu Liệt quát: “Thánh Tử của chúng ta là lão ma sống!”
Mọi người chắp tay bái lạy: “Lão ma sống đi thong thả.”
Vậy là thuyền nước khô lại tiếp tục lên đường, vì đã trì hoãn một lúc nên phải ngày đêm không ngừng tiến lên, Tề Tu vốn định đi ngủ nhưng không hiểu sao lại không ngủ được, đi lên boong tàu thì nhìn thấy Nhạc Độc Cô ngồi trên đài quan sát ở đầu thuyền ngắm cảnh, cậu liền tay chân leo lên.
----------------