Phật Hệ Vai Ác

Chương 39

Edit by NHT Chang

-----------------

Chu Liệt rất chu đáo kéo cánh cửa buồng thuyền ra, Tề Tu đi vào trong, thiếu niên áo trắng đi theo sau, Nhạc Độc Cô hừ một tiếng, tự đi ra mũi thuyền hóng gió, vừa hóng gió vừa lẩm bẩm không ngừng: 1 1 1 1 1…

Vào trong khoang thuyền, chỉ còn lại hai người, thiếu niên áo trắng liền hóa trở lại hình dạng ban đầu, một con bạch long dài hơn mười mét. Bạch long chớp chớp mắt, nói: “Người ta chỉ muốn cùng ngươi vui vẻ thôi mà~!”

Tề Tu lật mắt một cái, hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Với một người đã chữa trị cho hàng ngàn bệnh nhân, lại còn đọc hơn ba trăm quyển sách do hệ thống chỉ định, dù lúc đầu không thể phát hiện ra, nhưng khi con bạch long này rút kiếm đâm vào Tề Diệt Môn, cũng có thể nhận ra rồi.

Với sức chiến đấu của Long tộc, Tề Diệt Môn lại có thể chạy thoát, còn có thể khiến một thuyền tiểu ma chạy mất, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn con rồng này đã bị thương nặng.

“Thực ra là như thế này… Ta nghe nói Ma giới và Tu chân giới đang đánh nhau ở Trung Hải, nên ra ngoài xem náo nhiệt, kết quả là không cẩn thận bị một thiền trượng của hòa thượng làm bị thương, không dám quay về chỉ có thể nghĩ đến việc đến Ma giới kiếm chút linh đan diệu dược gì đó ăn thử có thể sẽ khỏi. Kết quả khi đến vườn ma thảo của Ma giới, mới phát hiện ra ở đó tất cả ma thảo đều bị thu hoạch hết rồi! Sau đó nghe nói về câu chuyện của ngươi, thuật trị liệu gì đó xuất thần nhập hóa, quan trọng nhất là ma tính, ngay cả ma sủng xấu như vậy cũng không bỏ qua, vì vậy… ta mới đến đây…” Bạch long thấy không giấu được, đành phải nói thật.

Con bạch long nói, Tề Tu vừa kiểm tra cơ thể hắn, phát hiện vết thương của hắn chính là ở bụng, không chỉ là ngoại thương, mà còn do công pháp Phật gia gây ra khiến Linh Đài Thần Long bị tổn thương. Cậu kéo đầu con rồng, lật ngửa cả con rồng lại, dùng tay chạm vào bụng rồng, kết quả con rồng liền cười hí hí: “Thánh Tử, ta vốn định tới tìm ngươi chữa thương… nhưng ngươi sờ sờ ta... thoải mái quá, hay là... hay là chúng ta vui vẻ trước một trận, rồi mới nói đến việc chữa thương?”

Tề Tu không trả lời, từ ngăn kéo của mình lấy ra bộ dụng cụ, cầm một chiếc kéo vàng bạc sắc bén, lại liếc về phía đuôi rồng một cái, ung dung hỏi: "Nghe nói Long tộc sinh ra đã da^ʍ tính?"

Bạch long quẫy đuôi, nằm ngửa trên mặt đất: "Sao lại nói vậy? Là sinh ra đã đa tình!"

Tề Tu liền giẫm chân lên bụng rồng, kéo “xoạt” một cái liền cắt xuống!

Bạch long lập tức rụt phắt cái thứ căng phồng lên trở lại, không chỉ co rụt lại mà còn gào lên: "Ngươi không muốn thì không muốn, sao lại muốn làm tổn thương long căn của ta!! Ngươi là ma quỷ…"

Gào được nửa chừng thì cảm thấy một luồng hắc khí xông vào mũi, vì vậy câu này còn chưa hét xong thì đã ngất xỉu luôn.

Đợi đến khi bạch long tỉnh lại, hắn phát hiện Tề Tu đang cầm một thứ giống như cái kim nguyệt nha, đang khâu đi khâu lại trên bụng hắn, bên cạnh còn rơi hai mảnh vảy rồng, nhớ lại lời mình chưa kịp gào, đang chuẩn bị tiếp tục gào, ngươi không muốn thì không muốn, cớ sao lại muốn gϊếŧ ta, thì nghe Tề Tu nói: "Ngươi tỉnh rồi à, ái chà, lần đầu chơi với rồng, không kiểm soát được thời gian ngất, cố chịu một chút, sắp xong rồi!”

Lúc này bạch long mới phản ứng lại, hóa ra Thánh Tử đang chữa thương cho mình!

Vì vậy đuôi của bạch long yếu ớt quẫy quẫy, chớp chớp đôi mắt ướŧ áŧ, trong lòng cảm kích nhìn Tề Tu chữa thương cho hắn, cảm thấy Thánh Tử này càng nhìn càng đẹp, khuôn mặt trắng nõn, chiếc cằm tinh xảo, sống mũi cao thẳng, thậm chí đôi môi đỏ hồng ấy.

Tề Tu khâu xong thì hài lòng đứng dậy, bỗng nhiên sờ lên trán: "Ôi chao, không ổn, kéo vàng bạc của ta rơi vào bụng ngươi rồi..."

Bạch long: …

Cảm xúc tiêu cực từ Bạch Kỳ Di +20;

Tề Tu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cuối cùng... cũng nhận được giá trị cảm xúc tiêu cực từ con bạch long này!

Tất nhiên, với tư cách là một ma nhân hệ trị liệu, cậu không thể thực sự làm rơi kéo vào bụng bệnh nhân được. Dù là để nhận được cảm xúc tiêu cực cũng không thể!

Sau khi Bạch Kỳ Di được chữa lành, toàn thân đau nhức mềm nhũn, nhưng vẫn rất biết ơn mà biến lại thành hình người. Dù sao, là kẻ cùng đạo đa tình, vị Ma tử này dường như cũng thích sinh vật có hình dạng người.

Tề Tu lôi Bạch Kỳ Di ra khỏi phòng, ném lên boong tàu, nói: “Mười một sợi long cân bị đứt của ngươi ta đã khâu lại rồi, còn dùng chỉ ruột cá có thể tự tiêu, không cần gỡ.”

Bạch Kỳ Di vận linh lực một chút, tuy rằng toàn thân vẫn đau đớn, cảm giác như bị nứt ra vậy, nhưng quả thực đã không còn đình trệ tán loạn nữa, có thể lưu chuyển trơn tru trong mười hai kinh mạch của mình rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm là có thể hồi phục.

Bạch Kỳ Di liền nằm ườn trên mặt đất, nở một nụ cười: “Cảm ơn Thánh Tử, để báo đáp ngươi, ta quyết định mỗi ngày sẽ đến ngủ với ngươi, đảm bảo ngươi ngủ thật ngon.”

Tề Tu vỗ tay, gọi Nhạc Độc Cô vẫn đang đứng trên mũi thuyền nhìn xuống: “Hoa Triêu, qua đây làm việc, ném con rồng này ra ngoài! Còn sau này nếu hắn đến một lần thì đánh một lần, đừng quên đấy!”

Không ngờ Nhạc Độc Cô hoàn toàn không động đậy, dường như làm ngơ trước câu nói của Tề Tu.

Tề Tu cảm thấy kỳ lạ, liền bước tới, nhìn theo ánh mắt của Nhạc Độc Cô nhìn xuống, chỉ thấy nơi xa tít tắp là một vùng biển mênh mông vô tận, ven bờ lốm đốm những căn nhà nhỏ và trại, nhưng ngay dưới con thuyền nước khô của mình, lại có mấy vạn người mà nhìn không thấy điểm cuối — kiến?

Không thể gọi là kiến, đó là cách gọi của Ma giới, Tề Tu trước đây từng là kiến, nhìn một cái đã nhận ra đó là một đội quân phàm nhân.

Những phàm nhân đó dường như vừa trải qua một trận đại chiến, chết rất nhiều người, còn mấy trăm người còn sống đang quằn quại trong đống xác chết.

Tề Tu trong lòng trăn trở, cảm thấy mình đã là một ma nhân, thật sự đi quản chuyện sống chết của phàm nhân, một thuyền tiểu ma này chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình phản bội Ma giới! Nhưng nếu không quản...

Không ngờ Nhạc Độc Cô lúc này hơi nghiêng đầu, nhìn Tề Tu.

Tề Tu ngạc nhiên phát hiện hốc mắt của Nhạc Độc Cô hơi đỏ, cổ họng cũng khẽ run rẩy, dường như đã hạ quyết tâm lớn lắm, lại cúi đầu trước Tề Tu: "Thánh Tử... những phàm nhân dưới kia... dường như bị thương nặng, có thể... cứu họ một mạng không?"

Tề Tu biết những tu chân giả, tự cho rằng mình không cùng một loài với phàm nhân, căn bản sẽ không quan tâm đến những người này. Nhạc Độc Cô là một tu chân giả đột nhiên lại có lòng nhân từ như vậy, chẳng lẽ là bị ma tính của mình ảnh hưởng?

Vì vậy cuối cùng cậu mới hỏi ra miệng: “Họ là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nhạc Độc Cô mím chặt môi, dường như không muốn trả lời.

Nhưng Tề Tu sử dụng chiêu bài sát thủ: "Hoa Triêu bảo bối, ngươi đã hứa với ta rồi, nói nếu ta còn sống ngươi sẽ nói cho ta biết ngươi là ai!"

Nhạc Độc Cô thở dài, một lúc lâu mới nói: “Họ là thần dân của ta… vì… vì tên ta là Nhạc Độc Cô, Nhân Hoàng Nhạc Độc Cô chính là ta!”

-----------------------